Sau câu nói của Mạc Gia Kỳ, anh liền nhận ra điểm gì đó sai lệch.

Từ khi vụ tai nạn của Yên Hải Bình xảy ra bản thân lập tức liên lạc với bọn họ chặn tuyến đường, cho dù không còn phận sự ít nhất cũng có quyền được biết chiếc xe gây tai nạn ngày hôm đó trôi về đâu.

Sự im lặng đến đáng nghi này, thật khiến người khác khó chịu.
Anh không hề nhúc nhích, cô nhíu mày hỏi: “Nếu không khỏe thì đưa chìa khóa cho tôi.”
“Không sao, tôi vừa rồi nghĩ đến một chuyện.”
Cục cảnh sát đã tàn đến mức nào rồi?
Thượng Lâm đi đến mở cửa xe cho Mạc Gia Kỳ, dẹp bỏ suy nghĩ đó sang một bên cho dù có ra làm sao cũng chẳng liên quan đến anh.
Lần gặp mặt với người bí ẩn bí bẩn lần trước bị theo dõi nên tạm hoãn lại, lần này chắc chắn không có ai bám đuôi liền đi gặp người ta.

Mạc Gia Kỳ tỏ ra bí ẩn, Thượng Lâm hoàn toàn không thể đoán ra thân phận người này.
Chiếc xe ra khỏi thành phố đến vùng ngoại ô, không khí trong lành nhìn thôi đã cảm thấy thoải mái.

Mạc Gia Kỳ hạ cửa sổ xe, hít một hơi thật sâu, mùi cây cỏ dư vị yên bình lấp đầy phổi.

So với vẻ ngoài xô bồ của thành phố nơi đây sao sánh bằng nhưng rất thích hợp để dạo chơi.

Cô chắc rằng bản thân không thuộc về nơi này, làm địa điểm thư giãn tâm trạng còn nơi nào tốt hơn.
Trước khi trận chiến xảy ra, tận hưởng một chút đến khi đó liền có tin thần để dẫm đạp Lạc Lạc.
“Đối phương và tôi đều ở chung thành phố, anh biết vì sao tôi lại chọn địa điểm này không?”
“Tránh tai mắt.” Thượng Lâm nghiêm túc đáp.
“Đúng là tránh tai mắt, kể cả Mạc chủ tịch và phu nhân rất khó phát hiện lần gặp mặt này.

Thông qua định vị cũng mù mờ, tôi nói bản thân tìm kiếm chỗ yên tĩnh, bọn họ liền tin.”
Mạc Gia Kỳ nói đến hăng say, sau lại nhớ đến một chuyện: “Anh không tiết lộ bí mật này cho Mạc phu nhân chứ?”
Thượng Lâm cho dù giải thích bản thân tốt đẹp cỡ nào có lẽ cô sẽ không tin, anh đoán chắc là vậy.

Bao nhiêu lần nhấn mạnh chỉ báo lại những chuyện gây tổn hại đến cơ thể hoặc danh dự.

Mạc Gia Kỳ từ khi phát hiện Thượng Lâm được Túy Liên thuê, chuyện gì cũng nghĩ đến anh sẽ báo lại.
“Tôi mới không có, đã hứa rồi.”
“Làm người của tôi có gì không tốt đâu chứ, sau này từ chối chỗ Mạc phu nhân đi.” Cô quay mặt sang chỗ khác ngại ngùng nói “Sau này tôi giàu sẽ không bạc đãi anh.”
Hiện tại sống nhờ vào tài sản của Mạc Gia thì có gì vẻ vang, Mạc Gia Kỳ sống qua một đời liền hiểu ra.
Thượng Lâm một lúc lâu đáp: “Vậy tôi từ chối công việc ở chỗ Mạc phu nhân, cô chủ thấy thế nào.”
Hoàn cảnh của Thượng Lâm, cô rõ được một vài phần.

Chắc chắn chỗ Túy Liên trả mức phí nhất định, nếu bây giờ từ chối chỗ thu nhập đó cũng không được nhận nữa.

Mạc Gia Kỳ sao nỡ triệt đi con đường kiếm tiền của anh.
Mạc Gia Kỳ đột nhiên che miệng hoảng hốt, câu nói vừa nãy có phải là Thượng Lâm chịu làm người của cô rồi không? Cho dù biết đây không phải tình yêu nam nữ, nhưng cảm giác vui sướng này là gì đây? Cũng chỉ có mình cô suy nghĩ nhiều, hẳn là người ngồi bên cạnh không nghĩ sâu xa đến vậy.
Anh thản nhiên buông lời: “Cô chủ đã nói sau này không bạc đãi tôi, nên nhìn xa một chút.”
Túy Liên trả lương cho anh không kém gì Mạc Gia Uy, tình hình của ba anh vẫn ổn chưa tìm được tim phù hợp chuyện phẫu thuật sợ còn phải đợi rất lâu.

Tiền phẫu thuật không gấp, tiền học phí của Thượng Thiên Thiên được Mạc chủ tịch lo hết, đến chi phí sinh hoạt con bé cũng là tự mình kiếm ra, kiên quyết không nhận từ chỗ Thượng Lâm.
Bản thân chi trả tiền nhà, mà ngôi nhà đó lại chẳng rộng, địa hình có mỗi hai anh em họ là chấp nhận thuê, leo lên leo xuống gần cả trăm bậc thang.

Nói tóm lại tiền Mạc Gia Kỳ nợ anh có thể trả tiền thuê nhà trong hai năm.
Mạc Gia đối với Thượng Lâm rất có ý nghĩa, nên vào ngày hôm đó không tiếc mạng sống cũng đủ hiểu.

Người nhà sẽ càng hiểu cho anh, nếu bỏ mạng về sau Mạc Gia sẽ không quay lưng, anh tin chắc rằng như vậy.
Mạc Gia Kỳ hít sâu vài hơi, lấy lại bình tĩnh: “Phải thừa nhận một điều, anh từ chối làm cho Mạc phu nhân, tôi có hơi lo.”
Anh trầm tĩnh đáp: “Gia đình tôi đã dần đi vào quỹ đạo rồi.”
Chiếc xe dừng lại trước một tiệm cafe, nhìn thế nào đi nữa vị trí của cửa tiệm này sẽ không thu hút được khách.

Mạc Gia Kỳ có chút khó hiểu, đi vào bên trong cách bày trí đơn giản, màu chủ đạo là trắng, cửa kính trong suốt có thể nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Hài hòa đến bất thường, nói qua loa thì không phải.

Nhìn vào có thể thấy chủ nơi đây đã bỏ công còn đầu tư rất nhiều thứ, cô dẹp lại những phán xét trong đầu.

Nơi kinh doanh của người khác không liên quan đến cô, có lời hay lỗ cũng là chuyện của họ, bán vì đam mê cũng có thể đi.
Người nhân viên đứng tại quầy là nhân viên duy nhất trong cửa tiệm.
Thượng Lâm chọn xong thức uống xong, đến một bàn gần kề ngồi.

Mạc Gia Kỳ nhíu mày, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, anh lập tức di chuyển đến bàn của cô.
“Sau này không cần như vậy đâu, tôi cho phép.”
Thượng Lâm vừa rồi sợ đây là chuyện hệ trọng, anh không nghĩ bản thân có thể nghe.
Mười phút sau cửa tiệm đã đón vị khách mới, người này ăn mặc lịch sự, gương mặt hài hoài luận về nhan sắc là nét đẹp của sự trưởng thành.

Thượng Lâm còn tưởng người này ăn nói lão luyện như những người anh từng tiếp xúc qua.
Sai rồi, người này quá nhút nhát.
Mạc Gia Kỳ đứng dậy, chào đón nhiệt tình: “Chị Tây Tây, lần trước đột nhiên hủy cuộc gặp mặt thật sự có lỗi.”
Hạ Minh Tây bắt tay với cô, thái độ có chút rụt rè: “Không sao, cô đã đã chịu giúp đỡ.”

Thượng Lâm gật đầu chào hỏi, thân phận anh đã không nên ngồi ở đây huống chi là tay bắt mặt mừng.
“Anh ấy tên là Thượng Lâm, có thể xem là bạn.” Mạc Gia Kỳ tiếp tục nói “Đây là chị Hạ Minh Tây chủ một cửa hàng quần áo.”
“Chào chào anh.” Hạ Minh Tây ngồi xuống, gọi thức uống.
Vài phút sau đối phương một câu nói không quá mười chữ, chủ yếu là Mạc Gia Kỳ luyến thoắt.
“Việc kinh doanh chị cứ làm theo ý của mình, tôi không có ý kiến.

Chị làm gì đi nữa tôi vẫn ủng hộ.”
“Vì sao lại…”
Hạ Minh Tây là nhà thiết kế không có tên tuổi tự mở ra cửa hàng quần áo nhỏ, việc kinh doanh không thuận lợi.

Giá cả so với mặt bằng chung có phần nhỉnh hơn, cô ta nghĩ mức giá ấy phù hợp với công sức mình bỏ ra nên vẫn ngoan cố duy trì, kết quả ngày càng tệ.

Một hôm Mạc Gia Kỳ chủ động liên lạc rót tiền vào như một kẻ điên.
Đầu tư vào cửa hàng nhỏ mà số tiền lớn như vậy, khiến Hạ Minh Tây không tránh khỏi hoài nghi.
Mạc Gia Kỳ vui vẻ đáp: “Xem như tôi tin tưởng vào chị, nhưng không phải vô điều kiện đâu.

Tôi chọn chỗ đầu tư tốt, đem lợi ích về cho bản thân.”
Hạ Minh Tây nhỏ giọng: “Mức giá như vậy, cô cảm thấy thế nào?”
Đời trước Mạc Gia Kỳ luôn khoác lên mình quần áo của thương hiệu WJ, thời điểm đó đối với giới thượng lưu mức giá đã là đắt đỏ, so với bây giờ vẫn còn rẻ chán.
“Chị cứ nâng giá tùy thích, tôi thấy công sức bỏ ra xứng đáng.”
Hạ Minh Tây cảm thấy có người hiểu được những chuyện cô ta đang làm, trong lòng rất yên tâm.

Lời cổ vũ lớn nhất chính là có người hiểu được ý nghĩa thực sự.
Mọi chuyện đã bàn xong hết qua điện thoại, hợp đồng cũng đã thỏa thuận xong tất cả.

Hạ Minh Tây lấy ra bản hợp đồng đưa đến trước mặt.

Mạc Gia Kỳ không cần đọc lại nhanh chóng hạ bút.
Thượng Lâm nhanh như cắt chụp cổ tay Mạc Gia Kỳ: “Cô… Đọc kỹ lại đi.”

“Được, được.”
Bút sa gà chết, Mạc Gia Kỳ hiểu điều này hơn ai hết.

Cô đã từng nghịch dại một lần, ký vào giấy đăng ký kết hôn với An Phong, kết quả phải bỏ mạng nơi biển sâu, sao lại quên đi bài học quý báo này chứ?
Đọc kỹ lại những điều khoản ghi trong bản hợp đồng, Mạc Gia Kỳ liền chú ý đến một điều khoản, bên B được sử dụng sản phẩm của bên A mà không mất bất kỳ khoản phí nào.

Cô nhìn đến Hạ Minh Tây mà mừng thầm trong lòng.

Đời trước ước mà không được, có khi còn không tranh lại người ta phải điện thoại đòi hỏi Mạc Gia Uy mua cho bằng được.
Hành động này khiến cho Hạ Minh Tây nghĩ ngợi lung tung, liền nói: “Cô muốn sửa lại chỗ nào sao? Tôi tùy tiện bổ sung vài điều khoản.”
Thượng Lâm thở phào nhẹ nhõm, anh hoàn toàn không biết Mạc Gia Kỳ bỏ bao nhiêu tài sản vào đây nhưng cảm thấy cô ký mù quáng như thế thì không được hay cho lắm.
Mạc Gia Kỳ lắc đầu, xong đặt bút ký lần này xác định đã đọc kỹ.
“Chị cần nhân lực cứ nói, tôi giúp được.”
Cửa hàng với quy mô nhỏ, chuyện vẫn còn chưa nhiều, tạm thời Hạ Minh Tây cảm thấy không cần thiết.
Cô ta gật đầu đồng ý.
Trong suốt buổi nói chuyện cửa tiệm không đón vị khách nào nữa, Mạc Gia Kỳ dám cá trong suốt ngày hôm nay chỉ có ba người bọn họ mò đến đây.

Không gian rất tốt, mùi vị rất ngon Mạc Gia Kỳ dùng sữa tươi nên chẳng rõ những thức uống còn lại nhưng khá hợp khẩu vị, có lẽ thực sự mở chỉ vì đam mê.
Từ biệt nhau tại cửa tiệm cafe, Hạ Minh Tây quay trở về thành phố chuẩn bị kế hoạch cho tương lai.
Mạc Gia Kỳ và Thượng Lâm đi dạo vài vòng ở ngoại ô.

Bọn họ dừng lại trước một làng quê, vài bóng người đi trên con đường mòn đem theo tâm trạng mệt mỏi của ngày dài.
Trời đã xoay về chiều, Mạc Gia Kỳ cảm thấy ngày hôm nay trôi qua thật nhanh chóng.
“Cô chủ nên về rồi.”
Mạc Gia Kỳ tiếc nuối bỏ lại khung cảnh yên bình phía sau.
Thượng Lâm đột nhiên mềm lòng trước cảnh tượng này, anh nói: “Ngắm xong hoàng hôn về cũng chưa muộn.”
Cô gật đầu, nhìn anh với ánh mắt vui vẻ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play