Mạc Gia Uy tiến đến vỗ vai Thượng Lâm, còn cố ý vỗ vào chỗ đang bị thương.

Ánh mắt dọa người chỉ có anh thấy, Mạc Gia Kỳ đứng phía sau không biết được hai người đàn ông này đang dùng ánh mắt để trao đổi với nhau.
Ông ta nói: “Tỉnh rồi thì chuyển sang phòng khác đi.”
Thượng Lâm cúi đầu lập tức làm theo lệnh của Mạc chủ tịch.
Cô đoán khi ngất xỉu vẫn luôn nắm chặt tay nhau nên Thượng Lâm mới được an bài cho chiếc giường bên cạnh.
Đời trước tỉnh dậy đã biết được tin tức Thượng Lâm chết, hiện tại không biết chuyện gì sẽ xảy đến với anh.

Mạc Gia Kỳ cho dù muốn giữ người lại cũng đâu thể trực tiếp nói ra khỏi miệng, như thế rõ ràng là bướng bỉnh, giống hệt đời trước.
Đến khi căn phòng chỉ còn lại ba người, cô mới nhẹ nhàng nói: “Ba, người đừng nghiêm khắc với Thượng Lâm, anh ấy đã dùng cả tính mạng để bảo vệ con.”

Mạc Gia Uy gương mặt biểu thị đồng tình nhưng đó chỉ là nhất thời.
Túy Liên cầm lấy cao dao định gọt trái cây, Mạc Gia Uy liền ngăn cản: “Phu nhân, cứ để ta.”
Cô trước đây nhìn thấy hai người bọn họ tình cảm mặn nồng đến chán nản, nay lại muốn nhìn bọn họ lâu thêm một chút.
Nếu là thời điểm này, Mạc Gia Kỳ đang học năm nhất của trường đại học T, trong khoảng thời gian theo đuổi An Phong, chỉ mới một tháng nên chắc vẫn quay đầu kịp.
Đời trước cô theo đuổi người ta tận sáu tháng, kết hôn ở cùng nhau một năm sau đó là cái chết đến quá đột ngột.

Nếu muốn triệt để tránh xa An Phong và Lạc Lạc, thì chỉ còn cách chuyển trường chuyên tâm học hành, hoàn thành đại nghiệp trước sau lại tính đến chuyện tìm một người bên cạnh.
Cho dù sau này không ai nguyện ý kết hôn với cô thì nhận một đứa trẻ như cái cách ông bà Mạc làm, nhưng nhất định sẽ dạy dỗ nghiêm khắc.
Nghĩ như vậy Mạc Gia Kỳ liền nói: “Mẹ ơi, con muốn chuyển trường, tốt nhất là ngôi trường không danh tiếng ở vùng xa xôi nào đó.”
Giọng nói vô cùng bình ổn nhưng gương mặt buồn bã của Mạc Gia Kỳ không qua mắt được hai người từng trải.
Túy Liên thắc mắc hỏi: “Trường đang học có gì không tốt, bị người khác ức hiếp sao, là ai?”
Thời điểm này Mạc Gia Uy và Túy Liên chưa biết cô đang thích một người, vẫn chưa đến đỉnh điểm đòi sống đòi chết gả cho An Phong.

Mạc Gia Kỳ cảm thấy thật may mắn vì trở về thời điểm trước khi mọi rắc rối bắt đầu.
Cô nhanh chóng đáp: “Rất tốt nhưng không phù hợp với con.”
Mạc Gia Uy chăm chú gọt táo, bình ổn nói: “Đã bảo du học thì không chịu, bây giờ đến ngôi trường tốt nhất trong nước lại nói không phù hợp, không học trường đứng top đầu cũng phải là ngôi trường xếp kế, ta sao lại để con gái mình học ở ngôi trường không danh tiếng.”
Túy Liên vô cùng đồng tình: “Là không muốn nhìn thấy chúng ta nữa nên mới như vậy?”
Mạc Gia Kỳ đã kiên quyết đòi ra ở riêng từ khi bước vào môi trường đại học, đương nhiên vị chủ tịch nào đó vì thương con gái mà không đồng ý nhưng rốt cuộc không xoay chuyển được tâm ý của đứa con gái mới lớn, đành bố trí dàn vệ sĩ ngày đêm bảo vệ, bây giờ Túy Liên đã nhắc cho cô nhớ.
Trước mắt cô cần sắp xếp một vài thứ, đầu tiên là cắt đứt mối quan hệ bạn bè với Lạc Lạc.

Mạc Gia Kỳ từng thừa nhận Lạc Lạc không sai, nhưng lại tiếp cận với ý định chẳng mấy thuần khiết, tốt nhất là không còn liên quan với nhau.
Không nhất thiết là chuyển trường ngay bây giờ.
Cô chớp mắt nói: “Vậy con học hết năm nhất, ba mẹ có thể đồng ý với con không?”
Mạc Gia Uy đưa miến táo đến miệng cô, thở dài nói: “Chuyển cũng được nhưng phải vào môi trường tốt, con đồng ý chứ?”
Mạc Gia Kỳ cảm nhận được vị ngọt của táo cũng thấy được vị ngọt của tình thân, cô gật đầu cười đến vui vẻ.
Túy Liên nhăn mặt nhưng ý định của Mạc chủ tịch đã quyết chỉ có thể ủng hộ, bà không muốn đứa con gái duy nhất chịu thiệt.
Cửa phòng lại một lần nữa được đẩy vào, là trợ lý Tần.

Anh ta đẩy đẩy gọng kính, đứng nép một bên.
“Có chuyện gì sao?” Mạc Gia Uy hỏi.
“Chủ tịch, nội bộ xảy ra chút vấn đề.”
Muộn phiền đều thể hiện trên mặt Mạc Gia Uy, Mạc Gia Kỳ cố gắng nhớ lại thời điểm này xem có sự kiện nào đặc biệt hay không, nhưng cố cách mấy cũng không nhớ ra.

Đời trước quá vô tâm, luôn ỷ vào năng lực của Mạc chủ tịch chuyện lớn chuyện nhỏ đều không quan tâm.
Mạc Gia Uy phất tay: “Cậu đi trước, tôi lát nữa sẽ tự lái xe đến.”
Cô lập tức lắc đầu: “Không cần lo cho con, người đừng vì con mà làm lỡ việc.”
Túy Liên nhìn thấy rõ nét mặt của cô có sự thay đổi sâu sắc, trước nay chưa từng có.

Bà làm mẹ nhiêu năm, vừa rồi không thể nào nhầm lẫn.
Mạc Gia Uy đứng dậy, hôn lên trán cô thay lời chào tạm biệt rồi quay sang dặn dò: “Em trông con, anh đi một chút sẽ về ngay.”
Hành động chào tạm biệt này Mạc Gia Kỳ trước nay rất khó chịu, nhưng tại thời điểm hiện tại cảm thấy rất ấm áp, như tìm thấy bờ, thấy được điểm dừng chân giữa biển lớn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play