Túy Liên dặn nhà bếp chuẩn bị vài món cho buổi chiều, phòng khách chỉ còn lại Mạc Gia Uy và cô, trợ lý Tần đã ra về sau Yên Xích vài phút.
Ông ta nghiêm nghị: “Tại sao không phải là bây giờ?”
“Nếu không tin nói trăm nghìn lần cũng vô dụng.”
Cô dừng một chút để suy ngẫm sau lại nói tiếp: “Vết thương lớn không được xử lý ngay lập tức có thể hoại tử, mất một bộ phận để ghi nhớ cho lần sau, phải cẩn thận.”
Dụng ý trong câu nói quá sâu sa, Mạc Gia Uy không hiểu, ông ta cũng không ép cô phải giải thích.
Mạc Gia Kỳ chính là muốn sự hiểu lầm ngày càng trầm trọng, cô muốn Yên Xích đặt cược hết tất cả niềm tin vào Lạc Lạc, có thể hắn đã cược hết nhưng thời gian vẫn chưa đủ, để càng lâu sự thật phơi bày sẽ càng đau.

Đau như mất đi một bộ phận cơ thể, cô đã từng trải, Yên Xích lấy lý do gì để thoái thác những điều bản thân đã phạm phải?
Người chịu tổn thương cuối cùng chỉ có Yên Hải Bình, đứa trẻ đó hiểu ra sớm cô sẽ lấy lý do cứu một mạng xem như hoà nhau hoặc là tàn nhẫn hơn một chút, đổ lỗi cho đứa trẻ ngây thơ nhận nhầm người.

Mạc Gia Kỳ chẳng liên quan, có thể giúp đều đã giúp, bọn họ tự chuốc lấy.
Mạc Gia Uy trầm tư hỏi: “Chuyện tiền bạc không muốn nhận là sao đây? Thực sự sao, ta không muốn thấy con chết đói lang thang ngoài đường, mất mặt lắm.”
Không ngờ trong mắt ba mình cô lại vô dụng đến như vậy, nghĩ lại thấy ông ta nói có sai chỗ nào? Đếm cơm còn chẳng biết nấu, Mạc Gia Kỳ mặt mũi bí xị.
“Người ta muốn tự lập.”
Mạc Gia Uy lắc đầu, sự tin tưởng có thừa nhưng mảng này thì không.
Mạc Gia Kỳ nhìn về phía phòng bếp nhỏ giọng: “Con còn có việc, về trước đây.”
“Không được, ở lại ăn bữa chiều.” Ông ta nới lỏng cà vạt “An quản gia, đóng cổng.”
Biết chạy không được cô đành phó thác An quản gia sắp xếp cho vệ sĩ của mình, còn bản thân ở lại dùng bữa cơm gia đình.
Cái bàn to bự đến dư thừa, khoảng cách giữa cách thành viên trở nên xa vời vợi, khác biệt hoàn toàn với không khí ở nhà Thượng Lâm.
Bữa trưa thì chạy sang nhà người ta ăn trực, bữa chiều đã được ông bà Mạc lo chu toàn, buổi tối, cô thật sự phải về nhà của mình.
Túy Liên thở dài nói: “Ngôi nhà của con là nhà, còn cái này là chuồng chó sao?”
Mạc Gia Kỳ lặp tức phản bác: “Đại nghiệp làm trọng về ôn lại kiến thức.”

“Học lực hỏng bét của con ta còn chưa rõ hay sao?” Mạc Gia Uy nhấp ngụm trà phán xét “Đừng có làm bộ làm tịch.”
Vào ngôi trường tốt, toàn học sinh trâu bò bảng xếp hạng tự khắc giành một vé áp chót cho Mạc Gia Kỳ, nó cũng không đánh giá được gì, nếu không cô đã sớm bị bọn họ thuê người về kèm một một rồi.
Ông ta lại nói tiếp: “Đã đến buổi thực tập nào chưa?”
Mạc Gia Kỳ nhận thức ăn mà An quản gia chuẩn bị, lão An sợ cô đói bụng lúc nửa đêm.
“Vẫn chưa, mới đi trải nghiệm thôi, con về đây.”
Câu tạm biệt nói khi bóng hình đã khuất xa, ông bà Mạc còn lạ gì nữa.
Tạ Dương Tiễn nghiêm túc mở cửa xe giúp cô.
Màn trời đã sụp tối từ đời nào trên đường lớn ít xe qua lại, yên ắng đến nỗi còn chẳng nghe thấy tiếng côn trùng kêu.

Đời trước đi với Tạ Dương Tiễn cũng hỏng vài ba lần, cô lại không nghĩ đó là trùng hợp.
Chiếc xe của Mạc Gia Kỳ tàn đời rồi.
Cô nhắm hờ mắt: “Tôi không nghĩ một ngày lại dài đến thế.”
Tạ Dương Tiễn sợ đây là một cái bẫy, cô thừa biết hai vận xui hợp lại chỉ có thể gặp toàn chuyện hay ho.
“Cô chủ, tôi gọi Thượng Lâm đến.”
“Người khác, đội vệ sĩ có phải một mình anh ta đâu?”
Cuộc gọi điện kéo dài kết quả không ngoài dự đoán, cô thở dài hỏi: “Đừng biện lý do.”
“Tôi rõ ràng gọi cho Lục Minh.”
Mạc Gia Kỳ nhớ cái tên này, Lục Minh là bạn thân Tạ Dương Tiễn, một người mang vận xui đi chung với cậu ta một là trễ giờ hai là hỏng lớp xe, cô có thể dùng toàn bộ tài sản của mình để cá cược.

Lục Minh vận cực kỳ tốt nhưng chẳng khác gì, xem hướng dẫn mà lạc đường là chuyện như ăn cơm bữa.
Thượng Lâm vận chuyển thức ăn, ngồi vào vị trí phát hiện Mạc Gia Kỳ đã chìm vào giấc ngủ mất rồi.
Dáng vẻ buồn bã đều tan biến chừa lại mặt biển trong veo, anh bất giác ngắm nhìn cô trong vô thức.

Ngày hôm nay Thượng Lâm đem điện thoại hỏng của Mạc Gia Kỳ đi sửa, anh có lý do chính đáng để làm việc đó.

Sau chuyến bắt cóc có vẻ như cô chủ nhà anh rất để ý đến chiếc điện thoại, đoán chừng nó thật sự quan trọng.
Chiếc xe dừng lại trước ngôi nhà sáng đèn, dì Lý đã đứng đó chờ sẵn.
“Cô chủ vẫn chưa tỉnh sao?” Dì ấy nhỏ giọng hỏi.
Thượng Lâm gật đầu, chuẩn bị bế người vào nhà, Mạc Gia Kỳ đưa tay dụi mắt, giọng điệu mang theo sự ngái ngủ.
“Đến rồi sao?” Cô uể oải bước xuống xe không quên dặn dò “Thức ăn mà An quản gia chuẩn bị, mọi người cứ chia nhau ăn rồi về nhà.”
Thượng Lâm được sắp xếp phòng riêng, những vệ sĩ còn lại nếu Mạc Gia Kỳ không có lịch trình đến mười giờ sẽ giải tán.
Dì Lý nhận túi thức ăn làm theo lời cô.

Bọn người vệ sĩ ăn uống đến thích chí ngoại trừ một người, Tạ Dương Tiễn vẫn còn ở chỗ đường lớn đợi đội cứu hộ đến.
Mạc Gia Kỳ tắm rửa lặp tức lao lên giường tiếp tục giấc ngủ còn đang dang dở.
Ngưỡng cửa nhà Thượng Lâm quá cao, thân thể của cô bây giờ đã thấm, chân nhấc lên không nổi, đầu ốc chỉ muốn ngừng hoạt động.

Nhắm mắt đem theo sự khẩn cầu, ngày mai có thể đi học bình thường.
Sáng ngày hôm sau chân miễn cưỡng có thể đi được, cô lê từng bước nặng trịch.

Đi xuống lầu thôi cũng một mất mười lăm phút, Thượng Lâm ngứa mắt đến nỗi chỉ muốn xách cổ cô chủ nhỏ ném vào xe.
Mạc Gia Kỳ thấy anh chuẩn bị ngồi vào vị trí lái lập tức xua tay: “Đội trưởng, anh có thể nghỉ ngơi mấy hôm nữa.”
“Vết thương của tôi không nghiêm trọng.”
Cô nhất quyết: “Hôm nay tôi sẽ đi cùng với Tạ Dương Tiễn.”

Nghiệp vụ của cậu ta so với Thượng Lâm có chênh lệch nhưng cũng không đến nổi hậu đậu, chẳng qua việc xui xẻo nào cũng có thể kéo đến, phân tích kỹ ưu và nhược điểm cả rồi.
“Cậu ta xin nghỉ một ngày.”
“Lục Minh.”
Từ trong hàng ngũ người thanh niên bước ra, ngũ quan ưa nhìn.

Mạc Gia Kỳ cũng từng bị cái vẻ ngoài này đánh lừa.
Thượng Lâm từng bước đi về phía cô, chắn mất người vệ sĩ tên Lục Minh.
Anh giữ bình tĩnh hỏi: “Cô chủ có vấn đề gì không hài lòng ở tôi.”
Mạc Gia Kỳ mở khẩu hình miệng, thì thầm: “Tôi xem anh lấy gì để báo cáo lại.”
Cho dù bị câu nói làm cho tức giận, anh phải kìm nén lại, điều này quá đơn giản.

Bên trong lại không hề đơn giản một chút nào, bản thân vì chú ý đến Mạc Gia Kỳ đến mức quên đi công việc và vị trí hiện tại.
Lục Minh ngồi vào vị trí lái, đảm nhiệm việc đi theo cô chủ nhỏ thay Thượng Lâm.
“Cô chủ sao lại không nói thẳng là vì lo cho vết thương của đội trưởng.”
Người này không giống Thượng Lâm dè chừng cái này cái kia, giữ đúng thân phận gì gì đó.

So với Tạ Dương Tiễn cũng can đảm, muốn nói thì nói, rất thẳng thắng.
“Anh tập trung lái xe đi, tôi không muốn chạy mấy vòng thành phố.”
“Sao cô chủ biết?” Cậu ta ngạc nhiên nói “Đây là lần đầu tiên của tôi, hồi hộp thật.”
“Tôi đoán.”
Toàn thân Mạc Gia Kỳ ê ẩm, đến nói cũng lười nói.
Ngày hôm nay mong rằng ngôi trường sẽ giữ yên lặng, cô thở dài buồn chán sau lại kinh ngạc lên tiếng nhắc nhở: “Đừng rẽ, cứ chạy thẳng là đến rồi.”
Câu nói chậm hay Lục Minh nhanh tay nhanh chân đây?
Cậu ta tự tin mười phần nói: “Tôi đi đường tắt.”
Mạc Gia Kỳ nhắm mắt mặc kệ Lục Minh, thừa biết một tiếng sau mới đến nơi.
Đường đi học vốn rất gần hôm nay vì Lục Minh trở nên xa hơn bao giờ hết, cô nên cảm ơn bằng cách nào đây? Có nên đuổi việc cậu ta không?

Tầng hai mươi của tòa chung cư, nơi ở của Lạc Lạc.
Người đàn ông mang theo tâm tình vui vẻ nhấn chuông cửa, trên tay hắn cầm một bó hóa.

Đến khi cánh cửa bật mở, gương mặt giả vờ ngây thơ có chút bất ngờ của Lạc Lạc khiến Yên Xích càng trở nên mềm mỏng.
“Lạc Lạc, cô đang nấu bữa sáng sao?”
Cô ta ngại ngùng nhận lấy bó hoa của Yên Xích, mời hắn vào trong nhà: “Em học buổi chiều, vẫn còn rất nhiều thời gian nên muốn ăn sáng ở nhà.”
Sự thật là Lạc Lạc nghe lén cuộc gọi điện giữa Yên Hai Bình và hắn, vốn dĩ định tạo bất ngờ.

Cô ta lại tận dụng nó để tô vẽ cho bản thân, thức ăn đang nấu là được đặt sẵn bên ngoài giao đến, bản thân chỉ việc bày trí.
Đôi mắt của Tiểu Bình không nhìn thấy được nên cô ta khá thoải mái trong việc đánh bóng bản thân mình.
Vài ngày trước Lạc Lạc biết được Thẩm Mị sắp trở thành mẹ kế của cậu bé, mà mối quan hệ giữa ả và Yên Xích cực kỳ gượng ép, chủ yếu Yên Xích không thích Thẩm Mị, không thích Thẩm Gia.
Cô ta nhân cơ hội đó tiếp cận Thẩm Mị, dỗ ngọt vài câu dùng tay ả để trị Mạc Gia Kỳ.
Cố gắng hòa giải mối quan hệ giữa Yên Hải Bình và Thẩm Mị.
Lạc Lạc cởi bỏ tạp dề, đi đến chỗ Tiểu Bình nhẹ giọng: “Em đoán xem là ai đến?”
Tiểu Bình dè dặt đáp: “Là, là ba em sao?”
Cậu bé kiềm lại sự vui mừng, những ngày hôm nay thật sự không vui vẻ gì đối với Yên Hải Bình.

Vết thương ở tay chưa lành hẳn sinh hoạt rất khó khăn, đôi mắt lại không thấy gì.

Lúc tắm hoặc ăn đều là tự bản thân mò mẫm.
“Ba, người đưa con về đi.”
Cậu nhóc cảm nhận được Lạc Lạc thật sự không muốn chăm sóc một đứa trẻ mù, tuy cảm kích ân nhân, nhưng có gì đó rất khó giải thích.

Nước mắt kìm nén đến ứ đọng, Yên Hải Bình dù khó chịu cũng không dám khóc, đôi mắt không thích hợp hoàn cảnh càng không..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play