“Lúc nãy anh nắm lấy tay tôi làm gì?” Cô nghiêng đầu hỏi.
“Là giả.”
Đôi mắt to tròn kinh ngạc nhìn anh, hai chữ này cũng quá rõ ràng.

Mạc Gia Kỳ vừa rồi thành khẩn khai báo vậy mà lại gặp kẻ giả mạo cảnh sát.
“Tôi nói nhiều như vậy có sao không? Làm sao anh phân biệt được?”
“Đồng phục không đúng, bọn họ cũng không yêu cầu đến cục cảnh sát một lần nữa để hợp tác điều tra, lấy lời khai cũng rất qua loa.”
Thượng Lâm nói không sai, bọn người vừa nãy làm như có lệ còn không ghi chép hoặc ít nhất là ghi âm lại.

Biểu hiện của anh có khác thường ngày một chút, cô không tiện hỏi sâu.

Lỡ như người ta có đam mê làm cảnh sát tìm hiểu một chút cũng chẳng có gì là sai.
Thân thể sạch sẽ đáng lý nên thấy thoải mái nhưng không thể, cô biết chỗ khó chịu nằm ở đâu.

Chuyện tai nạn bọn họ bị kéo vào, làm đến mức này đã là tận tâm tận lực, tiền viện phí cũng dùng của Mạc Gia để thanh toán.
Thượng Lâm thận trọng hỏi: “Muốn đợi đứa bé đó ra khỏi phòng phẫu thuật sao?”
“Phân phó người tìm ba mẹ của nó, sắp xếp một hộ lý.” Nói rồi cô quay lưng đi trước “Chúng ta xong nhiệm vụ rồi.”
Ngày mai vẫn còn lịch học, bài tập nhóm cũng phải hoàn thành, tránh dây dưa với An Phong, chuyện tai nạn sẽ giao lại cho phía cảnh sát, nhất định không phải kẻ giả mạo như vừa rồi.
Bọn họ rời khỏi bệnh viện trời cũng tạnh mưa, trở về ngôi nhà rộng lớn nhưng khá tẻ nhạt.
Ngả lưng xuống giường Mạc Gia Kỳ liền ngủ như chết, ngày hôm nay học hành nghiêm túc, còn phải đối mặt với kẻ từng giết mình, áp lực không ít.
Cốc! Cốc! Cốc!
Dì giúp việc kiên nhẫn đứng gõ cửa, làm việc được một thời gian cũng quá hiểu rõ tính khí ương ngạnh của Mạc tiểu thư.

Áp lực từ phu nhân của Mạc Gia, không thể làm gì khác cho dù Mạc Gia Kỳ có nổi trận lôi đình cũng phải gọi người dậy dùng bữa chiều.
Đứng một lúc lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì, bình thường cho dù có bực tức Mạc Gia Kỳ vẫn lên tiếng, trừ khi bên trong đã xảy ra chuyện.
Dì Lý chạy xuống nhà lấy chìa khóa dự phòng, Thượng Lâm thấy không ổn liền hỏi: “Cô chủ xảy ra chuyện gì sao?”
“Tôi gọi mãi cô ấy không có động tĩnh.”
Anh lấy chìa khóa mà dì Lý đưa chạy vội lên lầu, cánh cửa mở ra đã thấy Mạc Gia Kỳ nằm ngay ngắn trên giường trùm kín chăn.

Thượng Lâm không nghĩ ngợi nhiều đi đến đánh thức người dậy.
“Cô chủ, đã đến lúc dùng bữa chiều.”

“Mạc Gia Kỳ?”
Thượng Lâm đưa tay bóp chặt mũi cô, một lúc lâu Mạc Gia Kỳ mới dần mở mắt.
Cô choáng váng hỏi: “Anh làm gì vậy? Muốn giết tôi sao?”
Anh đưa tay chạm vào trán liền hiểu được cô chủ nhỏ đã bị bệnh, gấp gáp lấy điện thoại gọi cho bác sĩ riêng của Mạc Gia đến đây.
Mạc Gia Kỳ lờ mờ nhắm mắt lại liền nghe thấy giọng nói của Thượng Lâm.
“Ăn một chút rồi ngủ.”
“Lúc nãy uống sữa rồi.” Cô bật người dậy lập tức nói “Tôi ăn nhưng anh đừng nói cho mẹ tôi biết.”
Điều này một phần là sợ Túy Liên lo lắng không yên, công việc của bà cũng bị ảnh hưởng, một phần là lo cho công việc của Thượng Lâm.

Mặc dù không liên quan nhưng cô cứ có cảm giác sau vài ngày nữa anh chắc chắn sẽ bị đuổi việc nếu phu nhân nhà họ Mạc biết được chuyện cô bị bệnh.
Trước mắt cứ đồng ý cho cô yên tâm nhưng Thượng Lâm không thể không báo cáo lại, ngoài công việc bảo vệ an toàn anh còn đảm nhận thêm chức vụ thuật lại mọi chuyện của Mạc tiểu thư.
Thức ăn được đem lên tận phòng, anh đứng bên cạnh để trông chừng, dì Lý đi đón bác sĩ.
Mạc Gia Kỳ ăn từng thìa cháo trong sự chán nản, bản thân mệt mỏi cơ thể lúc nóng lúc lạnh, thật sự sắp phát điên nhưng vẫn yên phận ăn hết.
“Tôi đã xin phép cho cô nghỉ trong ba ngày tới.”
Trước đây có lẽ sẽ không để tâm đến, hiện tại Mạc Gia Kỳ rất lo lắng cho học kỳ đầu của mình, có qua môn hay không đây? Nghĩ một tuần vừa đi học đã phải xin nghỉ tiếp ba ngày, càng nghĩ càng cảm thấy thân thể của mình có hơi phế, dầm mưa chưa đến hai mươi phút đã ngã bệnh.

“Anh thực sự chỉ làm vệ sĩ thôi sao?” Cô tiếp tục nói “Tôi không có trách gì đâu, chỉ thấy anh quá chu đáo không giống phong cách của vệ sĩ.”
“Nhà có em gái nên hiểu được vài phần.”
Nhắc đến Thường Thiên Thiên, Mạc Gia Kỳ vẫn còn chuyện chưa nói rõ với anh.

Định nói đã bị Lạc Lạc chặn đầu, vốn định lôi chuyện này ra giải thích cho đối phương hiểu, dì Lý đã đưa bác sĩ lên tận phòng, cô đành nhịn lại để dịp khác.
Bác sĩ Hàn đẩy đẩy gọng kính khó chịu nói: “Lại gặp nhau rồi.”
Chẳng ai mong gặp bác sĩ, mà còn là một vị khó tính.

Hàn Nhiên là bác sĩ riêng của nhà họ Mạc, chỉ cần trong nhà có người không khỏe cậu liền xách thân thể chạy đến bất kể ngày hay đêm, dù mưa hay nắng, mức lương cũng khá cao so với mặt bằng chung.
Mạc Gia Kỳ e ngại nói: “Tôi không cố ý làm phiền thời gian của anh dành cho chị Nguyệt Nhi.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play