Diệp Nghiên Vũ nhìn thấy hai người họ ôm nhau thì đôi mắt khẽ híp lại nhưng khẩu súng vẫn luôn hướng về Hàn Chiêu Dạ. Buông anh ra, cô khẽ hướng đôi mắt của mình về phía anh hai.
"Diệp Viên Hy, người đàn ông này rất nguy hiểm, em không nên dính vào, nhanh qua đây với anh"
Buông anh, ánh mắt cô nhìn thẳng về hướng anh hai của mình:
"Anh ấy như thế nào em hiểu rất rõ, chỉ có anh là không hiểu em thôi. Thời gian đã khác xưa, con người cũng khác xưa"
"Em nói vậy là có ý gì"
Diệp Tử Kiệt lúc này cũng chạy ra, trên tay cầm theo một cái áo phao mà cậu vô tình tìm được, thấy tình hình giữa ba người này không ổn lắm nên cậu lên tiếng:
"Hiện giờ không phải là thời gian để nói mấy chuyện này, khắp nơi trên du thuyền đều được gắn bom cả rồi, chẳng bao lâu nữa nơi này sẽ nổ tung"
Bây giờ nhìn xuống những khoang dưới thấp không khó có thể nhìn thế những con người kia đang cố nhảy ra khỏi du thuyền và bơi thật xa.
Hàn Mặc cũng đã đi tìm rồi, trên du thuyền này vốn không có thuyền cứu sinh nên mọi người chỉ còn cách tự bơi đi mà thôi, những người không biết bơi thì tìm một vật dụng gì đó nổi được mà bám vào.
Hàn Chiêu Dạ cùng Diệp Nghiên Vũ vừa nghe trên du thuyền thì khẽ đưa mắt nhìn nhau, Diệp Tử Kiệt thì khẽ xem đồng hồ.
"Chỉ còn 1 phút 30 giây"
Vừa nói xong thì cậu thẩy cái áo phao về phía cô, chân thì bước đến lan can, miệng cũng không quên châm chọc:
"Bà chị bơi dỡ nên mặc cái này vào". Nói xong thì cậu nhảy xuống biển.
Nhìn cái áo phao rồi cô lại nhìn Hàn Chiêu Dạ:"Tay đang bị còng thì mặc kiểu gì"
Diệp Nghiên Vũ từ phía xa đi lại, anh lấy từ trong áo ra một cọng kém, cô chỉ cần nhìn sơ thôi cũng thì cũng biết đó là dụng cụ dùng để bẽ khóa.
Sau khi cô thoát khỏi còng tay thì Hàn Chiêu Dạ giúp cô mặt áo phao rồi đỡ cô dậy rồi đi thẳng đến đi đến phía trước nhảy xuống biển và người xuống cuối Diệp Nghiên Vũ.
Dưới biển những cơn sóng cứ nhấp nhô lên xuống, mưa ngày một nặng và gió ngày một lớn.
Anh kéo theo cô bơi thật xa khỏi du thuyền, Diệp Tử Kiệt cũng bơi ngay phía sau để quan sát hai người vì lúc nãy cậu thấy Hàn Chiêu Dạ bị thương.
Ba người bơi được khá xa thì một tiếng "Bùm' lớn nổ vang trời, con thuyền phía sau đỏ rực lên rồi cháy bừng lên, sáng rực cả một vùng, nhưng chỉ được một lúc thì ngọn lửa đã lụi tàn do trời mưa.
Xác của chiếc du thuyền ngày một chìm sâu xuống cứ như nó đã bị đại dương vô tận nuốt chửng vậy.
Nước biển lạnh cóng, mưa ngày càng dữ dội, tiếng gió như tiếng thét của đại dương cứ vang bên tai, sóng biển cuồng cuộn cứ như muốn vùi dập, nuốt chửng con người vậy.
Những người có sức bơi kém đều bị đại dương nuốt chửng như chiếc du thuyền chìm vào đại dương kia. Họ không muốn chết, nội tâm họ gào thét, vùng vẫy muốn thoát khỏi nơi này như điều vô vụng.
Dần dần họ bất lực, nước biển vừa lạnh vừa mặn cứ như vậy mà chui vào khoang mũi, khoang miệng rồi nhấn chìm họ xuống lòng đại dương sâu thẩm không thấy đáy, không thấy ánh mặt trời.
Do vết thương lại bơi một khoảng khá xa và cộng thêm phải chống chọi với cơn bảo khiến cả người anh kiệt sức. Cũng mai là cô có áo phao nếu không thì mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn.
Ở phía sau không biết từ lúc nào Diệp Tử Kiệt lại kiếm được một khúc gỗ nhỏ mà ôm, khúc gỗ trong không to lắm nhưng ít ra nó có thể chịu thêm được cô.
Cô có áo phao lại cộng thêm khúc gỗ và Diệp Tử Kiệt thì nhất định sẽ không sao, chỉ cần cô được an toàn còn anh sống chết gì cũng không quan trọng.
Cùng lắm thì lại làm một hồn ma ở bên cô, nếu như lần này cô không nhìn thấy anh thì anh vẫn sẽ đi theo cô, âm thầm quan sát người con gái mình thương. Chỉ được như vậy thôi là anh vui rồi.
Cảm thấy mình sắp không trụ nỗi, lại do biển động nên khoảng cách của hai người với Diệp Tử Kiệt ngày càng xa, nếu như anh còn giữa cô lại bên mình càng lâu thì cơ hội cậu nhóc kia bắt được cô càng thấp.
Nghĩ vậy anh liền hét lớn lên:"DIỆP TỬ KIỆT, ĐÓN LẤY"
Vừa nói xong thì anh đẩy cô về phía cậu nhưng do sóng biển quá lớn cô đã bị đẩy đi, thấy vậy cậu liền bơi về phía cô.
"Chị mau nắm lấy tay em"
Diệp Viên Hy vừa cố nắm lấy tay đứa em trai của mình vừa hét lớn:
"HÀN CHIÊU DẠ, ANH ĐÂU RỒI"
Nhưng dù cô có hét lớn cỡ nào thì tiếng hét cũng bị màn mưa xé toạc, còn anh đã bị cuốn đi thật xa, xa đến nỗi chẳng nghe được giọng của cô nữa rồi.
Sau khi cậu bắt được cô thì kéo cô lại phía mình rồi ôm thật chặc, lúc này cô không quậy phá để bơi tìm anh mà cô chỉ cố gắng ôm thật chặt vào khúc gỗ.
Từng con sóng cứ nhô lên thật cao rồi ụp xuống, xung quanh cô chỉ toàn là nước với nước, những tưởng bản thân sẽ chết do cơn sóng này nhưng khúc gỗ và áo phao lại kéo lên.
Theo đà cô được dòng nước đưa lên cao rồi lại ụp xuống, mắt cay xè, tai cũng ù đi, cô không còn phân biệt được mình đang ở đâu, sống hay chết nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT