Cosima, cô ấy là con gái thứ ba của thân vương, Quốc vương Kutu do không có con cái để nối dõi nên cô cùng chị gái là Oriman được lựa chọn vào danh sách những người được thừa kế ngai vàng.

Người ta nói rằng công chúa Cosima không thường xuyên ra ngoài vì một số lý do mà thay vào đó, cô ở trong cung điện quanh năm để tháp tùng quốc vương và được ông ấy hết mực cưng chiều.

Cô ấy và công chúa Oriman đều là những người thừa kế tiềm năng và được tín nhiệm cao, có điều so với Oriman thì công chúa Cosima có phần ít tiếng tăm hơn.

Phần lớn quyền hành nằm trong tay công chúa Oriman.

Nghĩ tới đây, Khải Thần trong lòng có điều suy nghĩ.

Từ quan điểm này, Oriman đặc biệt mời anh đến bữa tiệc lần này, có thể không phải là không có sự cám dỗ, với ý định để anh thử với Cosima.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Nhìn Khải Thần trước mặt, Cosima có chút mơ hồ.

“Tôi không, chỉ đang nghĩ vẩn vơ một vài chuyện vụn vặt.”

Khải Thần phục hồi tinh thần, nhìn lại Cosima với nụ cười trên môi.

Họ ngồi đó và tiếp tục nói chuyện.

Trong lúc này, những quý cô khác cũng tiến tới, mong muốn mời Khải Thần tham gia khiêu vũ nhưng bị Khải Thần từ chối.

Họ đang nói chuyện ở đây và có vẻ như họ đang trò chuyện rất vui vẻ.

Oriman khiêu vũ trong bữa tiệc, trong lúc bận rộn với mọi người từ các bên, nhưng nàng ra cũng thấy cảnh tượng này.

Ngoài mặt cô không nói gì, cũng không cử người đến can thiệp, cứ mặc kệ họ.

Trước đây cô luôn trốn trong bóng tối nên đương nhiên nhìn thấy cảnh tượng ở chỗ Khải Thần.

Bất luận ở phương diện nào, đây đều là tuyệt đối thiên tài, ở tuổi này cậu đã đạt tới trình độ này, và nếu cô không nhầm cậu ấy đã thức tỉnh được hạt giống sinh mệnh, trở thành kỵ sĩ bóng đêm.

Một hiệp sĩ bình thường đương nhiên không hợp với công chúa hoàng gia, nhưng bản thân Khải Thần cũng không phải thường dân.

Anh ta sinh ra ở một lãnh địa miền nam, thuộc gia tộc của Nam tước Kaisen và hơn nữa khi tới Học viện Hoàng gia Kutu thì đã được trở thành môn đồ của Koribo nên chỉ dựa vào những điều này có thể thấy địa vị của anh ta đã được cải thiện rõ ràng, anh đã trở thành ứng viên lý tưởng.

Trong suy nghĩ của Oriman, nếu hiệp sĩ Kelin trước mặt không gặp nhiều vấn đề của bản thân thì đó sẽ là người phù hợp của Công chúa Cosima.

Ít nhất là như vậy.

Thế nhưng dường như cậu ta đã lọt vào mắt của nàng ta, có lẽ rất khó nàng sẽ nhường cho em gái mình một chàng trai như vậy.

Tất nhiên, bây giờ vẫn còn sớm và không cần phải quyết định nhanh như vậy.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, bầu không khí sôi động vốn có xung quanh dần dần biến mất, xem ra mọi người đều sắp rời đi.

“Xem ra bữa tiệc này sẽ sớm kết thúc.”

Khải Thần nhìn về phía trước, sau đó quay người lại, nhìn Cosima trước mặt mỉm cười:

“Đã muộn rồi, cũng sắp đến giờ chúng ta phải rời đi rồi.”

“Thời gian gặp mặt đã trôi qua, tôi hi vọng chúng ta có thể gặp lại trong tương lai.”

Anh nhìn Cosima, mỉm cười và nói.

“Cậu sẽ đến với tôi phải không?”

Nhìn Khải Thần, Cosima thần sắc có chút bất đắc dĩ, lúc này nàng cắn môi, nhẹ giọng nói.

Khải Thần sửng sốt một chút, sau đó không khỏi mỉm cười:

“Đương nhiên.”

“Tôi rất vui khi được ở bên cậu. Nếu có thể, tôi hi vọng có thể gặp lại cậu trong tương lai, giống như đêm nay vậy.”

Anh mỉm cười, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ:

“Cho đến lúc đó, hãy chờ những bông hoa tôi gửi đến cho cậu nhé...”

“Anh Kelin,...Cậu hãy nhớ gặp tôi đấy.”

Sau khi nghe Khải Thần nói, Cosima sửng sốt, cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng.

Tuy nghe có vẻ bình thường, nhưng lời nói của Khải Thần lúc này đối với cô giống như một màn thả thính vậy, những cử chỉ khá âu yếm.

“Tôi cũng rất mong được gặp lại cậu vào lần tới.”

Nhìn vẻ mặt của Khải Thần, cô không khỏi lấy hết can đảm bẽn lẽn nói.

“Vậy thì, tôi mong chúng ta sẽ sớm gặp lại.”

Khải Thầm mỉm cười, sau đó cúi đầu hành lẽ như một quý ông:

“Muộn rồi, tôi đi trước.”

“Mơ giấc mơ đẹp nhé.”

.......

“Buổi tiệc hôm nay của anh thế nào?”

Bên ngoài trang viên, sau khi chia tay Cosima, Khải Thần thấy Henry cũng đang ra về cậu chạy lại để chào tạm biẹt, nhìn bộ dạng của Khải Thần, hắn không khỏi nói:

“Ta thấy rất phấn khích.”

Khải Thần mỉm cười:

“Ngài Madel tính tình thẳng thắng, võ công của ông ta cũng rất phi thường.”

“Cũng may có công chúa Oriman tới, không khóe tôi đã không trụ được đòn đánh của ông ấy.”

Cậu khiêm tốn nói.

Cảnh tượng vừa rồi Khải Thần và Madel đấu võ vẫn còn để lại dấu ấn trong lòng Henry.

Nghe thấy câu nói đó của Khải Thần, hắn ta liền vặn vẹo hỏi:

“Đòn đánh của lão ta mạnh như vậy mà anh xem ra không hề hấn gì ư?”

“Anh có vẻ bản lĩnh lớn rồi đó sao?”

Hắn với vẻ mặt hoài nghi pha nét đố kỵ theo kiểu “văn hóa Chu Du”.

Biết hàm ý câu nói của hắn ta, Khải Thần vẫn bình tĩnh đáp:

“Chỉ là tôi may mắn, ông ấy đã nhường tôi rồi.”

Trong một trận chiến kinh hoàng như vậy, nếu có thêm một người nữa xông lên, sẽ chỉ trong nháy mắt hắn bị cắt thành hai mảnh, không còn cơ hội sống sót.

Bất ngờ, nhớ lại trận chiến vừa rồi, hắn cũng nhớ tới một điều, nhìn Khải Thần ở bên cạnh, không khỏi nói:

“Kelin, anh xem ra... sắp đạt tới nó rồi sao?”

“Hạt giống sinh mệnh?”

Khải Thần sửng sốt khi Henry đã biết, sau đó mới ý thức được Henry đang giả bộ thử mình.

Đối mặt với câu hỏi đó, cậu nhẹ nhàng không giấu giếm.

“Đúng vậy.”

“Ngài Koribo nói ta đã đạt tới tiêu chuẩn thức tỉnh hạt giống sinh mệnh, hiện tại có thể đánh thức hạt giống sinh mệnh nếu cần đến nó.”

Lời nói vừa dứt, Henry không khỏi hít một hơi.

“Nó thực sự...”

Hắn có chút sốc và không biết phải nói gì vào lúc này.”

“Ý nghĩa của một hiệp sĩ không đơn giản như vậy.”

Ngày nay khắp nơi đều có chiến tranh, để đo lường xem một gia tộc có mạnh hay không, ngoài sự giàu có và địa vị, còn có số lượng các hiệp sĩ trong gia tộc để làm tiêu chí đánh giá.

Chỉ có hiệp sĩ thực sự thức tỉnh được năng lượng sinh mệnh của hạt giống sinh mệnh mới có thể được coi là quý tộc thực sự ở đẳng cấp cao nhất, gọi là nhất đẳng.

Đây là tiêu chuẩn trong giới quý tộc.

Về phần những quý tộc không có hiệp sĩ, bọn họ căn bản không có bất kỳ sự bảo hộ nào, ai cũng biết khi nào đó họ sẽ biến mất, bị bọn đạo tặc hoặc ngoại bang xâm lược giết chết, phần lớn đó là những gia tộc tam đẳng hoặc nhị đẳng.

Nếu Khải Thần thực sự đã thức tỉnh được hạt giống sinh mệnh, trở thành hiệp sĩ chân chính, điều đó có nghĩa gia tộc của cậu từ tam đẳng sẽ lên vị trí nhất đẳng, cạnh tranh được với các gia tộc lớn như Maidow, Pandora,...

Hơn nữa, xét đến tuổi tác và thời gian tiếp xúc với phương pháp thở của hiệp sĩ, việc anh ta tiến xa hơn tương lai không phải không thể.

Nếu bạn có thể trở thành một hiệp sĩ vĩ đại, thì...

Henry không khỏi run rẩy khi nghĩ đến ý nghĩ này.

Kỵ sĩ bóng đêm, điều này đã là mức độ vượt qua giới hạn bình thường.

Mặc dù các hiệp sĩ bình thường rất mạnh mẽ nhưng họ vẫn có địa vị thấp hơn những quý tộc thực sự hàng đầu.

Nhưng hiệp sĩ vĩ đại sẽ còn vượt xa điều đó một lần nữa.

Thầy của Khải Thần, Koribo, là một hiệp sĩ vĩ đại.

Theo hiểu biết của Henry, trong toàn bộ vương quốc Kutu, Koribo chỉ kém vua Kutu về đia vị.

Về phần những người khác, ông ấy căn bản không để ý tới bọn họ.

Koribo ông ấy chính là một trong ba thân vương trong hoàng gia, em trai của vua Kutu và cha hai công chúa Cosima, Oriman.

Người ta từng đồn đại rằng, trước đây thời kỳ vương quốc Kutu chiến tranh với quốc gia khác, Koribo từng cầm quân và tiêu diệt hàng nghìn người và tàn sát cả gia đỉnh một bá tước phản lạn theo giặc trong một đêm.

Sự việc đó được đồn thổi trong rất nhiều quý tộc, không ai dám quên.

Nếu như Khải Thần cũng trở thành đại hiệp sĩ...

Henry không khỏi rung rẩy toàn thân, ngay khi hắn nghĩ tới điều đó.

Nếu như đó là sự thật thì khoản đầu tư của hắn vào anh bạn Kelin này chắc chắn sẽ rất lợi ích, thu về được nhiều tiền của.

Ngay cả cha hắn ta và những người trong gia đình hắn cũng không khỏi chú ý nhiều hơn đến Khải Thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play