Khải Thần không ngờ rằng nghiên cứu này sẽ kết thúc như vậy.
Nhìn thi thể thanh niên bị kéo xuống, tâm trạng vẫn phải hồi phúc.
Nhưng rồi, anh nhận ra một điều.
Cơ hội, cơ hội rất lớn.
Anh nhanh chóng nhận ra điều gì đó.
Gia tộc Maidow ở vương quốc Kutu có danh tiếng rất lớn, mặc dù không thuộc dòng dõi hoàng gia nhưng lại là một trong những gia tộc đứng thứ hai chỉ sau hoàng gia.
Là thành viên của gia tộc Maidow, là con trai thứ ba của Bá tước, địa vị của chàng trai trẻ có thể tưởng tượng là cao quý và anh ta tuyệt đối không phải là một người thường dễ bị bắt nạt.
Nhưng với thân thế quyền uy đến vậy mà lão Koribo thẳng tay bạt tai hắn ta không một chút do dự, quả thực đã khiến Khải Thần và đám bạn rất bất ngờ.
Hiển nhiên, đây không thể là người không có đầu óc, chỉ có thể nói ông ta hẳn có chỗ dựa vững chãi nào đó, nên mới không sợ đối phương là con của gia tộc lớn như Maidow.
Khải Thần không biết nguồn gốc của thế lực ngầm nào đó đứng sau Koribo mạnh tới đâu hay lại là sự nóng giận nhất thời nên ông ấy mới làm vậy.
Có điều cậu biết chắc rằng, nếu cậu được Koribo dạy bảo, có cơ hội đó cậu có thể tăng tốc và rút ngắn thời gian cần thiết cho sự trỗi dậy của mình.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây quả nhiên là cơ hội tuyệt vời có một không hai.
“Các người đều sợ hãi đến mất trí rồi sao?”
Cách đó không xa, Koribo quay đầu lại, nhìn đám người đứng xa xa Khải Thần, lạnh lùng nói.
“Các cậu có hiểu những gì ta vừa nói hay không?”
“Tôi hiểu rồi!”
Bên cạnh Khải Thần, một thanh niên không khỏi nuốt nước miếng, nhìn Koribo với vẻ mặt nghiêm nghị, hung hãn trước mặt, cuối cùng gật đầu liên tục nói lời này.
Nhìn vẻ ngoài của nó, có lẽ anh ta khá sợ hãi.
Không có thắc mắc.
Có thể nói, tất cả những học sinh có mặt có thể vào học viện này đều xuất thân không hề tầm thường.
Nhưng đều xuất thân cao quý như vậy, thế nhưng ở đây chắc cũng không có nhiều người có thể vượt qua cậu học sinh ngỗ ngược của gia tộc Maidow kia được.
Koribo trước mặt thậm chí còn cắt đứt quan hệ với con cháu gia tộc Maidow, có lẽ ông ấy không ngại cắt đứt quan hệ đó với gia tộc họ.
Mối đe dọa trần trụi và chết người đang ở ngay trước mặt họ, nếu họ không muốn sợ hãi cũng không thể kìm nén cảm xúc đó được.
“Hẹn gặp lại vào ngày mai.”
“Hãy đúng giờ!”
Nghe câu trả lời, Koribo gật đầu vẫn vẻ mặt nghiêm nghị:
“Những người không đến và những người đến muộn được coi như tự mình bỏ cuộc.”
Mọi người có mặt tại đây nhìn nhau ngơ ngác, rồi rời đi tức khắc.
Ngay cả Kurudo bên cạnh Khải Thần cũng vậy.
Chỉ có Khải Thần không có lập tức rời đi, ngược lại đi về phía trước cung kính chào hỏi:
“Koribo tiên sinh, ngày mai gặp lại.”
Nhìn Khải Thần, Koribo có chút kinh ngạc, tựa hồ không ngờ vào lúc này lại có người dám tới gần ông ta.
Bất đắc dĩ ông ấy cũng chỉ ra hiệu đồng ý chứ không nói gì, chỉ nhìn thấy Khải Thần rồi gật đầu trong im lặng.
Khải Thần cũng không nói nhiều, cậu chỉ cười mỉm.
Muốn được sủng ái thì nên giữ đúng chừng mực, nếu nóng vội quá thì sẽ không tốt.
Cứ đến từng chút một.
Anh không nói gì nữa, chỉ quay người lại và ngay lập tức bị Kurudo kéo đi.
“Quá khủng khiếp.”
Sau khi kéo Khải Thần sang một bên cho đến khi xung quanh không còn ai, Kurudo mới thở phào nhẹ nhõm:
“Người đó khiến tôi cảm thấy thật nguy hiểm…”
“Đây chắc chắn là một hiệp sĩ thực sự.”
Anh ấy nói với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Nhìn bộ dạng của hắn, Khải Thần trong lòng rung động, ngập ngừng nói:
“Anh Kurudo, anh đã từng gặp qua kỵ sĩ chân chính trước đây chưa?”
Kurudo gật đầu ra bộ chuyện không có gì bất ngờ, vẻ mặt trịnh trọng đáp:
“Ông nội tôi là một hiệp sĩ chân chính.”
Ánh mắt Khải Thần đột nhiên sáng lên.
Ông nội của Kurudo hóa ra là một hiệp sĩ thực thụ.
Thế thì chẳng phải anh ta…anh ta là…
Cậu đứng đó nhìn Kurudo, người có khuân mặt đen tối và trông như một người nông dân hay tá điền bình thường, vậy mà.
Điều đó khiến cậu suy nghĩ trong lòng, không khỏi cảm thấy hết sức ngạc nhiên và cảm thấy khó hiểu.
Nếu ông nội cậu là hiệp sĩ thực thụ thì chắc hẳn gia tộc cậu cũng phải giàu có lắm chứ?
Kurudo thản nhiên nói về thầy Koribo:
“Tôi có cảm giác vô cùng đáng sợ khi gặp thầy Koribo, ông ấy đáng sợ hơn ông nội tôi rất nhiều.”
Kurudo đứng đó, ngạc nhiên nhìn:
“Gần như, nếu tôi không nhầm, ông ấy là hàng ngũ hiệp sĩ kì tài trong truyền thuyết của vương quốc Kutu.”
“Giống như một hiệp sĩ vĩ đại?”
Trong lòng Khải Thần rung động, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh đáp:
“Đừng quá căng thẳng.”
“Kurudo, ông nội của cậu bây giờ chắc đã già lắm rồi, nhưng ông Koribo vẫn còn rất trẻ, có thể ông ấy sẽ mang lại cho cậu một cảm giác khác.”
“Không… không phải vậy.”
Kurudo lắc đầu, nhưng khi nói lời này, hắn tựa hồ có chút do dự, không muốn tiếp tục.
“Nói đến chuyện đó, tại sao cậu lại ở đây?”
Nhìn phản ứng của Kurudo trước mặt, Khải Thần mỉm cười, sau đó chuyển chủ đề:
“Trông cậu đương nhiên không giống người có hứng thú với loại chuyện này.”
Kurudo trước mặc cậu ăn mặc giản dị, xuất thân từ một lãnh chúa phương Bắc, lẽ ra cậu từ nhỏ đã được đào tạo rất nhiều kĩ năng chiến đấu để trở thành hiệp sĩ, theo lẽ thường đối với các khóa học kĩ năng này không mấy lạ lẫm với cậu mới đúng.
“Tôi không muốn đăng ký.”
Kurudo có chút xấu hổ.
“Là cha tôi.”
“Trước khi tôi đi, ông ấy từng nói rằng dù thế nào đi nữa thì tôi cũng phải đăng ký lớp học của thầy Koribo.”
“Nhất định phải như vậy.”
“Đó chính là lý do khiến tôi có mặt tại lớp học này.”
Nói đến đây, anh ta khẽ thở dài:
“Để cho tôi tham gia khóa học này, bố tôi cũng đã tìm cách vay mượn một ít tiền từ những bác của tôi trong gia tộc.”
“Bố tôi đã mượn toàn bộ học phí của tôi từ những thành viên trong gia tộc.”
Nghe vậy, Khải Thần không biết nên nói gì, chỉ có thể vỗ nhẹ vào vai Kurudo an ủi.
Tuy nhiên, theo như lời nói của Kurudo vẫn tiết lộ nhiều điều lý thú.
Rõ ràng, so với Nam tước Kaisen, cha của Kurudo lẽ ra phải biết nhiều điều về thầy Koribo, bởi dù phải vay mượn tiền, mà phương pháp hiệp sĩ của Kurudo cũng không tệ, cậu ta đã tiếp cận nó từ nhỏ, thế nhưng cha cậu vẫn đặc biệt nhắc cậu phải tham gia lớp của thầy Koribo.
Điều đó chứng tỏ, chắc hẳn Koribo phải có điểm gì đó rất đặc biệt khiến cha của Kurudo dặn đi dặn lại phải đăng ký tham gia.
Hoặc trước đây bọn họ đã từng quen biết nhau.
Khải Thần trầm ngâm nhìn Kurudo trước mặt, lúc này trong cậu đang suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Nhìn thế này, giá trị của Kurudo lớn hơn nhiều so với những gì anh nghĩ trước đây.
Anh ta không chỉ có thể chất phi thường, còn bị nghi ngờ là đã được huấn luyện thành hiệp sĩ và có tài năng của một hiệp sĩ, anh ta còn đến từ phương bắc, nơi có nhiều hiệp sĩ tài năng và lính đánh thuê trốn tới đây, hơn nữa ông nội là một hiệp sĩ chân chính, vì thế Kurudo quả nhiên không phải một con người đơn giản.
Nhưng điều khiến Khải Thần bối rối đó là sao gia cảnh Kurudo lại khốn khó đến vậy, trong khi có người thân là quý tộc và hiệp sĩ chân chính?
Lãnh thổ phương Bắc cho dù có hoang tàn, sơ xác hay thưa dân cư đến đâu, cũng không tới mức gia đình cậu phải đi vay mượn cả tiền học phí như thế.
Điều này khiến mới nghe cảm thấy thật có gì đó khiến ai nấy cảm thấy khó tin.
Vì vậy, Khải Thần vẫn bình tĩnh tiếp tục đặt thêm một số câu hỏi để tìm hiểu thực hư câu chuyện về cậu ta.
Sau này, anh đã có câu trả lời cho riêng mình.
Hóa ra gia đình Kurudo không có bề dày lịch sử lâu đời, mà họ chỉ là gia tộc mới hình thành từ đời ông nội cậu.
Ông nội của anh ta vốn chỉ là một người nông dân bình thường, do phương bắc hay có các kiếm khách và lính đánh thuê lang thang tới đó, tình cờ ông nội cậu gia tay cứu giúp một vị hiệp sĩ, sau này người đó mất đi và có trao tặng lại tước hiệu hiệp sĩ cho ông của Kurudo nên địa vị gia đình bọn họ đã được thay đổi.
Cũng chính vì có số gia sản đó nên địa vị họ đã thay đổi và tình cờ trong chuyến đi săn lên phương bắc, không may Koribo đã ngã ngựa bị thương và được gia đình Kurudo giúp đỡ.
Chính vì thế bọn họ đã có mối thâm tình với hiệp sĩ Koribo.
Những năm gần đây sức khỏe của ông nội Kurudo không còn được như trước nên gia đình cậu không còn được nhận được nhiều bổng lộc hiệp sĩ nhiều như trước nữa.
Ở miền bắc các tước hiệu hiệp sĩ được nhận ít bổng lộc hơn so với miền nam, hiệp sĩ trẻ sức chiến đấu tốt cũng được nhận tiền nhiều hơn các hiệp sĩ già.
Cùng trò truyện với Khải Thần về mọi điều kì thú của sa mạc phương Bắc, Kurudo không khỏi khẽ thở dài:
“Không chỉ khí hậu khắc nghiệt, miền nam khí hậu ấm áp hơn, thuận lợi cho giao thương buôn bán tấp nập, không những thế tại miền bắc còn thường xuyên bị bộ tộc người ngoài hành tinh tới quấy phá nên đã khó khăn càng trở nên bất ổn hơn.
“Nó giống như việc khi chúng ta vừa mới kịp yên ổn làm ăn thì lại bị chiến tranh, thiên tai, dịch bệnh ập tới gây ra sự bất ổn.”
Nói rồi, Kurudo thở dài một hơi sâu, cậu ta có phần ghen tị với Khải Thần vì được sinh ra ở nơi có sự ôn hòa về mọi thứ, nên cuộc sống sung túc hơn.
Thành thật mà nói, phía Bắc Vương quốc Kutu quả thực rất cằn cỗi.
Khí hậu ở đó không chỉ rất lạnh mà thường xuyên có bão cát, vì thế mà cây trồng rất khó phát triển, năng suất thu được cũng rất thấp.
Điều này dẫn đến thực tế là cùng một vùng đất, dù có cày cấy chăm chỉ đến đâu, cũng có thể nuôi sống ít người hơn so với vùng đất có khí hậu ấm áp như phía Nam.
Chỉ có vậy thôi, điều quan trọng là có người ngoài hành tinh hay tới đây.
Bởi vì phía bắc của vương quốc Kutu, nơi đó có phần lớn diện tính là sa mạc.
Theo truyền thuyết, sa mạc có rất nhiều chủng tộc ngoài hành tinh khác nhau, nhiều chủng tộc trong số đó cực kỳ thù địch với con người, thậm chí chiến tranh xâm lược lãnh thổ liên miên.
Chính vì điều này, khiến cho các lãnh chúa phương Bắc gặp vô vàn khó khăn, hàng năm họ vẫn phải nhận trợ cấp từ Hoàng gia Kutu.
Khải Thần có chút tò mò:
“Chủng tộc người ngoài hành tinh thực sự có tồn tại sao?”
Rất lâu trước khi bước vào thế giới này, Khải Thần đã có cơ hội thiết lập thân phận người ngoài hành tinh.
Đây cũng là lựa chọn duy nhất không cần điểm, giống như những gia đình bình thường.
Tuy nhiên do linh tính mách bảo, Khải Thần đã không lựa chọn phương án này, cậu thấy nó mang tính không chính thống.
Nghe được những lời Kurudo nói, cậu không khỏi có chút tò mò.
“Chắc chắn.”
Kurudo gật đầu nói.
“Cái gọi là chủng tộc ngoài hành tinh thực sự vẫn tồn tại, bọn họ cũng có số lượng khá nhiều.”
“Bọn họ tồn tại rộng rãi trong sa mạc, nhưng trước đây đã bị các lãnh chúa phương Bắc phong tỏa nên số lượng đã bị giảm sút, hiện nay không nhiều người còn thấy họ.”
Khi anh ấy nói vậy, Kurudo có vẻ rất quyết tâm.
Tiếp theo, anh mô tả cho Khải Thần về một loại chủng tộc ngoài hành tinh mà anh đã tận mắt chứng kiến.
Bọn họ là một chủng tộc ngoại quốc tên là Alien Z, nhìn chung họ cao khoảng một mét rưỡi, sức mạnh tương đương với một người đàn ông trưởng thành, họ rất lạc hậu và sóng tụ tập thành bộ lạc.
Đây là kẻ thù mà các lãnh chúa phương Bắc quanh năm phải đối mặt.
“Alien Z”
Khải Thần đọc cái tên này, đột nhiên cảm giác gì đó khá quen thuộc.
Trong số các lựa chọn thân phận, anh ấy nhớ dường như đã thấy cái tên của chủng tộc này, nhưng khi đó anh đã không chọn.
Nhóm Alien Z rất hung hãn, là một chủng tộc không có kiếm hay thép tiên tiến, nhưng bọn họ rất liều lĩnh vào cậy vào số lượng lớn nên thường gây ra thiệt hại lớn cho các lãnh chúa phương Bắc.
Kurudo thở dài và giọng nói có vẻ buồn rầu.
Họ trò chuyện một lúc nữa rồi chia tay nhau ra về.
Ngày hôm sau, khi bầu trời dần sáng, Khải Thần thức dậy rồi dạo bước tới quảng trường hôm qua.
Nơi trước mặt cậu có vẻ khá trống trải, xung quanh không gian yên tĩnh đến lại thường.
Khải Thần im lặng tiến về phía trước.
Anh cứ ngỡ mình sẽ là người đầu tiên có mặt.
Nhưng điều anh thấy trước mắt là một bóng dáng quen thuộc đã đứng ở đó.
Koribo đứng đó một cách oai nghiêm, toàn thân thẳng như một cây cổ thụ sừng sững đón gió.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT