"Diệp bá bá, ngươi cũng là gia chủ, ngươi cảm thấy ta nói có gì không đúng sao?" Đoàn Thiên Nhiêu lúc này đã hoàn toàn lột bỏ lớp ngụy trang giả tạo, từ lâu hắn đã biết được từ Diệp Huân người đứng đầu thật sự của nhà họ Diệp bây giờ là Diệp gia Đại Trưởng Lão của gia tộc, thậm chí Diệp Lăng cũng chỉ có chức vụ gia chủ trên danh nghĩ mà thôi.
"Ngươi..." Diệp Lăng tức giận đến toàn thân run rẩy.
Diệp Huân ở một bên nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng không khỏi khẽ mỉm cười, cô nhanh chóng thu hồi nụ cười, tiến lên một bước, trên mặt lo lắng nói:: "Phụ thân bớt giận."
" Bớt giận? Ngươi muốn ta bớt giận như thế nào?" Diệp Lăng nói.
Diệp Huân nhẹ nhàng liếc nhìn Đoạn Thiên Nhiêu cao lớn, sau đó nói: "Đoạn công tử, hắn cũng có mối bận tâm của mình. Thân là người thừa kế của Đoạn gia, hắn đương nhiên đặt thể diện gia tộc lên hàng đầu, mong phụ thân thông cảm. Đường Đường còn nhỏ, không sợ sau này không tìm được một nơi quy túc."
"Ngươi nói cái gì?" Diệp Lăng không thể tin nhìn cô con gái nuôi do chính tay mình nuôi nấng, không thể tin được lúc này Diệp Huân lại giúp Đoạn Thiên Nhiêu lên tiếng.
Diệp Huân nhìn Diệp Lăng đang tức giận, lại nhìn Diệp Khanh Đường vẫn chưa lên tiếng, hắn lấy ra viên Hỗn Nguyên Đan mà Đoàn Thiên Nhiêu đưa cho nàng trước đó, đặt trước mặt Diệp Khanh Đường.
"Đường Đường, Đoạn tiên sinh cũng đang nghĩ tới ngươi, hắn thậm chí còn đặc biệt tìm cho ngươi Hỗn Nguyên Đan để bồi bổ cơ thể." Khi Diệp Huân nói lời này, trong mắt hắn âm thầm lóe lên một tia lạnh lùng.
Cô chắc chắn rằng vì Diệp Khanh Đường say mê Đoạn Thiên Nhiêu nên cô sẽ không bao giờ đồng ý hủy bỏ hôn ước, việc Diệp Khanh Đường tiếp nhận Hỗn Nguyên Đan lại càng không thể, cô sợ rằng mình sẽ phải cầu xin Đoạn Thiên Nhiêu đừng hủy bỏ hôn ước.
Hỗn Nguyên Đan này khi thời cơ đến vẫn sẽ về tay Diệp Huân.
Diệp Huân trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt ôn hòa thuyết phục.
Diệp Khanh Đường dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Huân kiêu ngạo, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Đương nhiên, nàng biết rõ ràng Diệp Huân đang nghĩ gì, kiếp trước Diệp Khanh Đường đã làm như Diệp Huân nghĩ, khi biết Đoạn Thiên Nhiêu muốn hủy hôn, nàng đã cầu xin, từ chối Đoạn Thiên Nhiêu đưa đến đây đồ bổ thậm chí còn hy sinh phẩm giá của mình và cầu xin Đoạn Thiên Nhiêu đừng bỏ rơi mình.
Hoàn toàn không để ý tới bộ mặt của Diệp gia và Diệp Lăng, nàng đặt mình xuống mặt đất vô cùng hèn mọn khiến Diệp Lăng tức giận hộc máu.
Nhưng ở đời này...
Khóe miệng Diệp Khanh Đường chợt nở một nụ cười, khi Diệp Huân đang tràn đầy tự tin thì Diệp Khanh Đường đột nhiên vươn tay cầm lấy bình Hỗn Nguyên Đan trong tay.
"Vậy thì cảm ơn Đoạn tiên sinh đã có lòng tốt." Nói xong, nàng nhét viên Hỗn Nguyên đan vào nhẫn không gian của mình.
Toàn bộ quá trình có thể nói là hoàn thành trong một bước.
Đúng lúc Diệp Lăng đang tức giận, Diệp Khanh Đường, người đang ngồi một bên không nói gì, đột nhiên nói:
"Nữ nhi cảm thấy những gì Đoạn tiên sinh nói là có lý."
Diệp Khanh Đường vừa nói lời này, ba người ở sảnh trước, lập tức choáng váng.
Đoàn Thiên Nhiêu kinh ngạc nhìn Diệp Khanh Đường, vốn tưởng rằng lúc hắn tới hủy hôn, Diệp Khanh Đường sẽ khóc lóc van xin, nhưng không ngờ nàng lại sẽ nói như vậy.
Diệp Lăng cũng sửng sốt, ánh mắt lo lắng nhìn con gái mình, sợ nàng bị kích động quá mức.
"Đường Đường ngươi...ngươi đang nói về cái gì vậy?"
Diệp Khanh Đường ngồi trên ghế, nhìn ba người đang sửng sốt, chậm rãi nói: "Là nữ nhi, ta đương nhiên hiểu việc hủy bỏ hôn ước có chút xấu hổ, nhưng Đoàn tiên sinh đã là người thừa kế Đoạn gia, đương nhiên phải đặt thể diện của Đoạn gia lên hàng đầu, ta thực sự không thích hợp làm chủ mẫu."
- --------------------------------------
Đọc riết riết típ đi mí ché cho tui có động lực dịch típ nè:))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT