“Đuổi con mẹ mày chứ đuổi! Đồ rác rưởi! Bị hai người bọn họ đánh tơi bời một trận! Cút qua một bên cho tôi!”Trong lòng Kim Chính Sơn vô cùng phẫn nộ, nhìn đầu phố trống rỗng phía xa, rồi nhìn lại các thuộc hạ ngã trên mặt đất, đau lòng kinh khủng!Mẹ nó! Đây là đá trúng ván sắt à? Ngay trên địa bàn Tô Hàng, ai có thể chống lại nhà họ Kim?!“Mau! Đưa tôi về! Chuyện này nhất định phải nói cho đại ca!" Trong nhảy mắt Kim Chính Sơn cũng suy nghĩ cẩn thận, chuyện lần này gia chủ nhất định phải ra mặtKim Thái, đây là người không thể trêu chọc vào!Mấy người kia rất có thể là người đến từ nước Long Chiến! Bằng không thì không thể có sức mạnh như vậy!Lãng Nguyệt Sơn trang, Khương Vũ Nhu chạy xuống như bay từ trên xe jeep, loạng choạng chạy đến phòng ngủ, để lại một đường vết máu dài!Khi cô nhìn thấy Cacao nằm ở trên giường bệnh, bình yên chìm vào giấc ngủ trên giường bệnh, lúc đó đôi mắt cô đỏ bừng, nước mắt tuôn trào.
Cô che miệng đi từng bước đến bên giường, chậm rãi ngồi xổm xuống, vuốt v e khuôn mặt nhỏ nhắn của Cacao trên giường, khóc ròng nói: “Cacao, mẹ đã về, là mẹ đây, Cacao.
"Ba vị thần y ở một bên kinh ngạc nhìn Khương Vũ Nhu đột ngột xông vào, trên người đầy máu!Đây là phu nhân của chủ soái sao?Làm thế nào mà cô vẫn kiên trì với cả người đầy vết thương này cho đến bây giờ?Đây chính là nghị lực của những người mẹ sao?“Phu nhân! Phủ nhân! Nhanh lên, mau sắp xếp phòng cho phu nhân!”Bất chợt, Hoa thần y nhìn thấy Khương Vũ Nhu trực tiếp ngất xỉu trước giường, nhưng cho dù ngất đi, tay cô vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Cacao.
Không bao lâu, Khương Vũ Nhu được sắp xếp vào phòng bên cạnh, ba vị thần y đồng thời tiến hành phẫu thuật chữa trị vết thương cho Khương Vũ Nhu!Ở trên giường, khi cắt mở váy vai phải của Khương Vũ Nhu, vết thương viên đạn kinh hoàng khiến ba vị thần y sững sờ! Với lực xuyên qua này, làm sao một phụ nữ yếu ớt có thể kiên trì cho tới bây giờ! Điều đáng sợ hơn chính là cô ấy rõ ràng đã mất quá nhiều máu, vậy mà cô còn có thể sống sót cho đến hiện tại.
“Cacao, Cacao đừng sợ hãi, mẹ nhất định sẽ cứu con, nhất định! ” Trong lúc mổ, Khương Vũ Nhu hôn mê, nhưng vẫn liên tục gọi tên Cacao.
“Tiêu! Tiêu Chiến, anh nhất định phải! sống sót trở về, em không thể mất anh, Cacao cũng không thể mất ba.
”Nghe vậy, ba vị thần y vô cùng xúc động và họ đã khóc.
Ngay cả khi cận kề cái chết, tận đáy lòng Khương Vũ Nhu vẫn nghĩ về con gái của mình, và Tiêu Chiến người mà 5 năm qua chưa bao giờ gặp mặt.
Một đêm, vượt qua hữu kinh vô hiểm (Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm).
Ngày hôm sau, đột nhiên Khương Vũ Nhu từ trên giường ngồi dậy, lo lắng vén chăn lên, trong bộ đồ ngủ màu hồng lao ra khỏi giường.
Cô chạy ra ngoài với đối chân trần, mặt mũi tràn đầy lo lắng hét lên: “Cacao! Cacaol Con ở đâu?!”Long Ngũ lúc này chạy tới, nói: “Chị dâu! Chị dâu! Đừng lo lắng, Cacao không sao, cô bé ở ngay bên cạnh chị.
”.