Phương Linh phiền chán khi cứ bị lão rùa kia bám riết không bỏ. Cô dùng đủ mọi cách cũng không thể thoát được, thôi thì phải tự thôi miên mình là xem như nuôi thú cưng giải trí cũng được.
Thế mà vẫn không yên, lão rùa cứ lải nhải cả ngày, cô nghe đến ù tai. Một lần đột nhiên hứng khởi, cô hỏi lão rùa có biết phép thuật hay thần thông gì không. Tưởng đâu lão ta sẽ không trả lời ai ngờ lão này còn vỗ bộ ngực rùa tự hào nói: "Bói toán."
Vừa thất nghiệp không lâu Phương Linh nghe xong lời này hai mắt tạch cái phát sáng lên. Xem bói là nghề việc nhẹ lương cao a. Nếu xem bói mà linh nghiệm thì chỉ ngồi không cũng đếm tiền mỏi tay. Càng nghĩ càng tâm động Phương Linh cười lấy lòng lão rùa thử hỏi: "Có thể dạy cho ta không?"
Lão rùa nhìn từ đầu đến chân Phương Linh một lát, cuối cùng mới khẽ gật một cái. Không nghĩ lão rùa hào phóng thế này, Phương Linh vui mừng khôn xiết dè dặt hỏi: "Với tư chất của ta thì bao giờ có thể xuất sư?"
Lão rùa thâm trầm một lát sau mới không nhanh không chậm trả lời: "Đại khái khoảng một trăm tám mươi năm đi."