"Phá! Nó là nghiệt chủng tôi nhất định không sinh nó ra!" Người phụ nữ gào thét.
"Bệnh nhân à, xin hãy chị bình tĩnh lại, thai nhi ở trong bụng đã đến tháng thứ 6 chúng tôi không thể phá được!" Doanh Ninh ra sức giải thích.
"Phá đi, phá nhanh lên. Trước khi người đàn ông đó đến nếu không tôi sẽ chết cho cô xem!" Cô gái kiên quyết phá thai.
Còn Doanh Ninh, cô không nở giết chết một sinh linh bé nhỏ như thế được. Nhẫn tâm, độc ác như thế Doanh Ninh không muốn làm, dù cho cô gái đó cầu xin hay làm loạn thế nào Doanh Ninh cũng không chấp nhận.
Một lần khác, cũng là cô gái đó bên cạnh còn có một người đàn ông.
"Tôi nhất định sẽ không sinh nghiệt chủng này cho anh đâu! Đồ cầm thú!"
Người đàn ông vẫn cười hòa nhã: "Em yêu à, sao em lại có thể nói như thế. Baby này là của hai chúng ta!"
"Đừng làm vẻ mặt này nữa, anh không thấy ghê tởm à!" Cô gái đó khinh thường nói.
"Bác sĩ, vợ tôi cô ấy hay kích động như thế đấy. Cô thông cảm!" Người đàn ông đó nhẹ nhàng nói.
Người đàn ông này hắn dịu dàng như thế nhưng khi biết được tin cô gái kia đã phá thai. Hắn ta trên mặt vẫn hiện lên nụ cười ôn hòa ngày thường nhưng bàn tay của hắn xém chút nữa là đã bóp chết cô gái kia.
Câu chuyện gây chấn động và ồn ào này ở trong khoa sản nhanh chóng đồn khắp bệnh viện.
Doanh Ninh cảm thấy rất lo lắng khi lần đầu tiên nhìn thấy Nhiếp Thái Ngôn đưa Lạc An Khuê về nhà. Hắn ta rất giống với người đàn ông đó. Doanh Ninh cũng không muốn nói thẳng với Lạc An Khuê rằng: "Anh ta từng có vợ, vợ có con với anh ta liền sợ hãi muốn phá!"
Doanh Ninh nghĩ nói thế nào cũng được vì chưa có chứng cứ nói cũng vô dụng. Nên Doanh Ninh liền tìm hiểu lại về chuyện của mấy tháng trước.
"Lạc An Khuê, cô xem nơi này là nhà đúng không? Muốn đến là đến muốn đi là đi!" Ở trong văn phòng, ông Liêu tức giận quát Lạc An Khuê.
"Ông Liêu, xin lỗi! Nhà tôi có chuyện gấp nên tôi mới phải về giải quyết. Xin lỗi ông!" Khuôn mặt cô đầy hối lỗi. Cô nhẹ giọng nói với ông chủ.
"Ngày nào nhà cô cũng có chuyện gấp! Vậy cô nghỉ đi nghỉ đến khi nào giải quyết xong thì hằng đi làm! Công việc ở xưởng thì cũng không cần cô nữa, tôi cũng không cần cô!" Ông chủ tức giận.
"Ông Liêu, lần này nữa thôi, xin ông đấy, tôi sẽ không như thế nữa, xin lỗi, xin lỗi!" Khuôn mặt cô vô cùng đáng thương.
Ông Liêu tức giận mắng cô một lúc nữa. Nhìn thấy cô đi ra ngoài về chỗ ngồi làm tiếp, Nhã Quyên ngồi ở đối diện nói: "Ổng chửi dữ lắm hả?"
"Ừ! Một lần nữa thì bảo tao xách đồ đi về nhà!" Lạc An Khuê buồn buồn nói.
Nhã Quyên im lặng một chút rồi nói: "Hôm nay được lãnh lương, có muốn đi mua chút đồ không?"
"Có chắc là một chút không?" Lạc An Khuê nhăn mặt.
Gần như mua sắm là một cơn nghiện gì đó không thể cưỡng lại được. Cứ vào trung tâm mua sắm là mua mua mua mua, thấy cái nào xinh là mua, đẹp là mua, đáng yêu là mua, xấu xí cũng mua về. Đến lúc thanh toán thì cạn luôn túi. Lần cũng tự nhủ bản thân rằng sẽ không mua tiếp nhưng lần nào cũng như lần đó.
"Chỉ một chút thôi!" Nhã Quyên cười tít mắt nói.
Lạc An Khuê ngồi suy nghĩ, mấy hôm nay cô vẫn chưa có hành động gì với Nhiếp Thái Ngôn. Nên quyết định tối nay sẽ... (Tự nghĩ đi.)
Buổi tối sau khi tan làm cô và Nhã Quyên ngay lập tức chạy vào trung tâm mua sắm. Vừa đến Lạc An Khuê đã vào ngay chỗ thời trang nam.
"Khuê mày vào đây làm gì? Bộ đổi giới tính hay gì?" Nhã Quyên khó hiểu nói.
"Muốn tặng quà cho một người!" Cô vừa lựa chọn vừa nói.
Nhiếp Thái Ngôn suốt ngày mặc đồ vest nhưng lại không thích đeo cà vạt, cũng không thấy anh ta đeo ghim cài áo. Mua luôn cả bộ vest thì cô lại không đủ tiền. Chỉ có thể chọn cà vạt hoặc ghim cài áo. Nên mua cái nào đây.
"Tao nên mua cái nào đây? Mày nghĩ xem, nếu mày là tao thì sẽ chọn cái nào. Cái này hay là cái này!" Cô giơ lên hỏi Nhã Quyên.
"Nếu là tao, tao sẽ không mua!" Nhã Quyên trả lời ngay.
"Tại sao?" Lạc An Khuê nghiêng đầu khó hiểu.
"Vì quá đắt! Một món đồ như thế gần bằng cả tháng của tụi mình đó! Tao không hiểu? Tại sao lại vì một người đàn ông mà phải chi nhiều như thế. Quá lãng phí. Nếu có chi thì cũng phải là đàn ông chi cho mình! Hiểu không đồ ngốc!" Nhã Quyên thẳng thắn đưa ra ý kiến của mình.
"Nhưng mà đôi lúc cũng phải nên mua quà gì đó tặng cho họ chứ. Đối với mình đàn ông hay phụ nữ đều xứng đáng được yêu thương!" Vẻ mặt của Lạc An Khuê hạnh phúc nói.
"Quan trọng là người đàn ông đó có xứng đáng với những gì mà mày bỏ ra không?" Nhã Quyên nói ra câu này tâm trạng cô có chút buồn buồn.
"Xứng đáng!" Lạc An Khuê tràn đầy hạnh phúc nói.
"Mặc kệ mày!" Nhã Quyên nói rồi xoay người rời đi ra ngoài. Trong lòng cô đột nhiên có cảm giác ganh tị với nét hạnh phúc trên mặt của Lạc An Khuê. Không biết thế nào lại thêm cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Sao vậy?" Lạc An Khuê mua đồ xong rồi đi ra ngoài thấy cô Nhã Quyên buồn buồn đứng một góc.
"Nhớ lại chuyện cũ nên buồn một chút thôi!"
"Đàn ông tồi đó thì nhớ đến làm gì! Thế giới này nhiều đàn ông như vậy không tin không tìm một người đàn ông tốt!" Lạc An Khuê vui vẻ nói.
"Thật là muốn có một tâm thái giống mày. Luôn vui vẻ, lạc quan!" Nhã Quyên cười cười.
"Bí quyết là không để những chuyện buồn ảnh hưởng. Mày để tâm nhiều cũng chỉ làm hao tổn sức khỏe. Tao làm được mày cũng làm được." Lạc An Khuê nhướng mày nói.
"Về thôi!" Nhã Quyên xoay người đi về.
"Không đi nữa à?"
"Không về đây!"
Nhã Quyên và Lạc An Khuê chia tay nhau tại trạm xe, Nhã Quyên muốn về nhà. Cô lại muốn đến nhà Nhiếp Thái Ngôn nên cả hai không cùng đường nữa mà đường ai nấy đi.
"Đại ca, Lạc tiểu thư đến!"
"Đại ca, chị Tiểu Ái không thấy ở trong tầng hầm nữa!"
Hai thuộc hạ báo cáo cùng một lúc, Nhiếp Thái Ngôn phồng má, chu môi, biểu cảm đáng yêu. Hắn chậm rãi nói:
"Tiểu Ái, cô ấy thật hư đúng không?" - Hắn chớp mắt nói tiếp - "Nhưng mà... hư hỏng ở khắp nơi sẽ làm ảnh hưởng đến không khí sạch sẽ!"
Những câu nói của hắn, đều mang theo hàm ý. Thuộc hạ của hắn vừa nghe đã hiểu, không hỏi nhiều liền lập tức đi thực hiện. Rất nhanh bọn họ đã kịp thời giấu Tiểu Ái đi trước khi Lạc An Khuê đi vào đại sảnh. Nhưng mà họ đâu ngờ rằng Lạc An Khuê đã vô tình mơ hồ nhìn thấy cảnh họ đem người đi một đường khác. Chỉ vì tối quá nên cô không nhìn rõ. Cũng chẳng quan tâm nhiều. Trong đầu cô chỉ là 'Nhiếp Thái Ngôn, Nhiếp Thái Ngôn, Nhiếp Thái Ngôn' thì không còn thứ gì khác nữa.
"Nhiếp Thái Ngôn!!! Anh ở đây sao?" Lạc An Khuê cười tít mắt từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy hắn ngồi đó, nụ cười càng tươi hơn.
"Khuya như vậy Lạc tiểu thư lại đến đây. Không biết có chuyện gì không?" Nhiếp Thái Ngôn cười, hắn nhướng mày nói.
"Đương nhiên là có chuyện quan trọng!" - Lạc An Khuê làm vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, cô đưa hộp quà nhỏ đến trước mặt hắn - "Tôi biết là nó không là gì với anh. Anh thừa sức để mua một cái đắt hơn, nhưng mà... Đây là món quà chứa tất cả tình yêu chân thành của tôi. Cả thế giới chỉ có một chiếc không có chiếc thứ hai đâu!".
Đam Mỹ Trọng SinhNhiếp Thái Ngôn giơ tay nhận lấy quà từ tay cô. Hắn nhìn ghim cài hoa cúc nhỏ. Từng cánh hoa được đính những viên đá nhỏ sáng lấp lánh, nhụy hoa được đính một viên đá màu vàng ngọc nổi bật, chiếc lá cũng được phủ một lớp vàng nhẹ. Hắn thầm đánh giá vật này nhưng mà nhìn đi nhìn lại cũng không thấy giống là đồ dùng dành cho nam.
Hắn nhìn chiếc ghim cài áo xong rồi liếc mắt nhìn cô. Ánh mắt của hắn khiến cảm thấy chột dạ. Cô nhe răng cười hihi nói: "Tôi thích hoa cúc nhỏ! Hy vọng anh cũng sẽ thích!"
Lạc An Khuê chủ động lại gần Nhiếp Thái Ngôn, cô lấy chiếc ghim cài áo bên trong cái hộp từ trên tay hắn ra, cô cúi người xích lại gần hơn đôi tay nhẹ nhàng đeo trâm cài lên áo vest của hắn.
Lạc An Khuê một lần nữa kéo gần khoảng cách giữa hai người lại với nhau, cô ngẩng đầu lên đối diện với hắn chỉ còn cách một khoảng nhỏ nữa hai người có thể dễ dàng hôn nhau.
Giọng cô nhẹ nhàng nói:
"Nhan sắc của anh đúng là 'bất phân giới tính' trang sức dành cho nữ ấy vậy mà lại khiến cho nó trở nên quyến rũ đến vậy!"
Nhiếp Thái Ngôn nhếch mép cười, hắn một tay kéo mạnh cô vào lòng, tay còn lại vòng qua ôm chặt lấy cô. Lạc An Khuê bất ngờ theo quán tính mà ôm lấy hắn, giọng nói cô vang lên bên tai hắn:
"Nhiếp Thái Ngôn, anh động lòng với tôi rồi. Có đúng không?"
"Anh yêu em!"
"Anh nói gì?" Cô thoát khỏi vòng tay của hắn. Đôi mắt của Lạc An Khuê không chứa được niềm vui sướng hạnh phúc khi đối diện với hắn.
Ngược lại, Nhiếp Thái Ngôn không có phản ứng gì hắn chỉ cười nhẹ rồi nói: "Cô mong chờ tôi sẽ nói như thế thật sao?"
Tâm tình Lạc An Khuê hiện giờ như đổ vỡ, khuôn mặt cô trở nên cứng nhắc, đôi mắt cô nhìn chằm chằm hắn không dứt. Rất nhanh sau đó cô lấy lại tinh thần.
"Rất muốn... Nhưng không phải bây giờ!" - Cô nở nụ cười tươi. Lạc An Khuê xem đồng hồ trên tay. Rồi cười nói - "Cũng trễ rồi tôi về đây!"
Lạc An Khuê đứng lên chuẩn bị rời đi. Nhiếp Thái Ngôn không có động thái gì, hắn im lặng nhìn bóng cô đi khuất rồi mới ra lệnh cho thuộc hạ bên cạnh đưa cô về.
"Không cần! Tôi tự về được!"
"Lạc tiểu thư. Đây là mệnh lệnh của đại ca. Cô đừng làm khó tôi có được không?" Thuộc hạ vẻ mặt khó sử nói.
"Tôi đã nói tôi tự về được." Lạc An Khuê hít sâu nói.
"Đại ca muốn Lạc tiểu thư về nhà an toàn!" Thuộc hạ như không nghe thấy lời cô. Luôn miệng nói là mệnh lệnh của Nhiếp Thái Ngôn.
Lạc An Khuê không khống chế được tức giận, cô lớn tiếng nói: "Nếu là lo cho sự an toàn của tôi thì quay về mà bảo hắn đến đây tự thân đưa tôi về!"
Cô quay người bắt lấy một chiếc xe taxi, nhanh chóng lên xe rồi rời đi ra khỏi chỗ này. Cô không muốn ở chỗ này thêm giây phút nào nữa. Chỉ sợ cô không kìm chế được mà khóc lớn ngay tại chỗ.