Sự trùng hợp lạ kì này lại đem đến cho cả Trình Hải và Danh Linh một cảm giác tốt về đối phương. Đúng là có những điều trên đời này sẽ không thể ngờ đến được, biết bao nhiêu tiếp xúc bao nhiêu người mẫu hay là người nổi tiếng khác nhau trên thế giới thì đối với Danh Linh, người đàn ông này lại đến một cảm xúc khác thường, nhìn một lần chắc chắn sẽ không thể nào quên được. Không lẽ đây gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao? Đối với một con người xem đàn ông như gió thổi, bọn họ cũng chỉ là những người biết đi biết ăn như bao người và không có gì quá đặc biệt, nhan sắc của họ cũng không phải đúng theo kiểu Danh Linh thích. Nếu thích thì có lẽ cô nàng chỉ để ý mỗi vóc dáng của họ, vóc dáng đẹp thì khi mặc lên những bộ thiết kế thì mới đẹp được.
Người này có lẽ là ngoại lệ rồi, Danh Linh tự hỏi rằng tại sao cô Dương Giai Nghiên lại có thể quen biết một người như thế này nhỉ?
“Đứng đây cũng không tiện, mình vào trong đi ha.”
Cậu niềm nở nhìn Danh Linh rồi lịch sự mở cửa mời Danh Linh vào trước.
“A được.”
Danh Linh đáp lại rồi nhanh chóng vào trong.
Căn phòng tách riêng biệt chắc là để dành cho những vị khách muốn kiếm không gian riêng tư, từ bên trong có thể nhìn ra ngoài thông qua lớp cửa kính trong suốt của căn phòng. Bên ngoài lại là view thành phố với đầy những ánh đèn lung linh vô cùng xa hoa. Điều đó lại làm căn phòng không có vẻ gì chặt trộ cả, ngược lại thì lại rộng rãi và thoáng đoãng vô cùng.
Cậu kéo ghế mời Danh Linh ngồi xuống, chỉ nhờ những hành động nhỏ nhặt đã để lại điểm cộng trong mắt Danh Linh rồi. Cả hai ngồi vào bàn rồi cùng chọn menu và vừa thưởng thức bữa tối vừa nói chuyện trong bầu không khí vô cùng vui vẻ. Cứ tưởng rằng buổi gặp mặt này sẽ không được suôn sẻ như thế này nhưng xem ra đã lo vô ít rồi. Cả hai cùng đang tận hưởng những khoảnh khắc vui vẻ này cơ mà.
Sau khi đưa Danh Linh đến nơi hẹn thì Dương Giai Nghiên liền chạy về lại căn hộ, ở dưới tầng hầm giữ xe cô vui vẻ bước ra khỏi xe, vừa đung đưa túi xách vừa ngân nga hát. Đúng lúc này phía trước thang máy lại xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, cô dừng lại đột ngột dừng lại rồi nhìn xem người đó là ai.
Trước cửa thang máy là cô gái tao nhã với chiếc váy trắng thuần khiết đang đứng chờ. Lúc này cô mới nhận ra đó chính là Lạc Yên Yên.
“Lạc Yên Yên sao? chị ấy sao lại ở đây?”
Vốn dĩ sẽ đi lên nhà một cách bình an ai mà ngờ lại chạm mặt người quen ở đây, nhất là khi đối phươg lại là Lạc Yên Yên nữa chứ. Cô đang phân vân rằng không biết có nên bước tiếp hay không đây, trong lúc mãi suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Dương Giai Nghiên?”
“Hả…”
Cô quay mặt sang là đã thấy Lạc Yên Yên đang đứng ngay sau lưng mình rồi, xem ra phân vân chi chỉ tổ tốn thời gian…
“Là chị sao?” Cô điềm tĩnh đáp lại lời Lạc Yên Yên.
Lúc này, chị ta có chút nhíu máy liền khó hiểu nhìn cô nói:
“Cô…sao lại ở đây?”
“Không ở đây thì ở đâu? Đàn chị, chị nói chuyện dễ hiểu hơn chút đi.”
“Vậy thì cô nói đi, tại sao cô lại có mặt ở nơi này cơ chứ?”
Lạc Yên Yên khoanh tay nhìn vô với ánh mắt đầy nghi hoặc. Mắt cô giật lên rồi nở nụ cười công nghiệp đáp lại lời chị ta:
“Thưa tiền bối, tôi ở đây hay không ở đây cũng là việc của tôi. Tôi không có việc gì phải báo cáo lại với chị cả, chị là cấp trên của tôi à?”
Ánh mắt cô kiêu ngạo nhìn Lạc Yên Yên, nghe xong lời nói đó liền chạm trúng vào chỗ ngứa của Lạc Yên Yên rồi. Chị ta nhảy cẩn lên liền mở miệng nói:
“À, tôi biết rồi. Cô vô đây để mồi chài ai đấy à? Nơi này thường có những nhân vật nổi tiếng giàu có lui tới cho nên cô đến đây thì cũng phải thôi.”
“…”
Lạc Yên Yên nhếch mép rồi chậm rãi tiến gần lại cô, chị ta nói tiếp.
“Tôi lại không ngờ cô lại dám có những suy nghĩ như vậy đấy, lại còn tự cao tự đại mà lên mặt với đàn chị đây. Cô nên biết phận biết đi đi, nếu không cô sẽ không yên trong giới giải trí này đâu.”
Lạc Yên Yên liền vỗ vào một bên má của cô, lực không quá mạnh nhưng cũng đủ để khiến bên má đau nhói lên. Nhìn vẻ mặt tối sầm ấy của cô càng làm cho Lạc Yên Yên trở nên phấn khích hơn nữa.
“Haizz…Dương Giai Nghiên ơi Dương Giai Nghiên, cô đừng nghĩ có được sự nghiệp vững vàng như hiện tại thì tự hào. Còn nhiều điều về giới giải trí mà cô chưa biết lắm, tôi không muốn nhìn thấy cô dính vào một trong những vụ bê bối ấy đâu.”
Vừa nói, lực của chị ta càng vỗ mạnh hơn như thể đang xem khuôn mặt này của cô như bao cát vậy, tùy ý chạm vào, tùy ý đánh đấm.
“Ha…”
Cô phát ra tiếng cười rồi liền nắm lấy cổ tay Lạc Yên Yên, đôi mắt cô sắc bén nhìn chị ta.
“Cảm ơn chị quan tâm, nhưng chị yên tâm. Tôi có được ngày hôm nay cũng là do tự đôi chân này tự chính năng lực của tôi, tuy rằng kinh nghiệm có thể không bằng chị nhưng tôi cũng không ngốc đến vậy đâu.”
“Với lại đàn chị à, tôi nghĩ chị cũng nên đừng nên hống hách như vậy quá thì sẽ tốt hơn. Tôi có thể bỏ qua những chuyện trước đó nhưng càng ngày chị càng quá đáng rồi đó!”
Cô siết chặt cổ tay Lạc Yên Yên làm chị ta la lên oai oái.
“A, đau…đau quá! Buông…buông tôi ra con nhỏ này…mau buông ra.”
Thấy chị ta cứ la mãi cô liền ghét bỏ hất tay chị ta ra, như vừa thoát khỏi cái vòng gai đau đớn, chị ta xoa xoa lấy cổ tay không ngừng than vãn. Thật yếu đuối!
“Vậy thì tránh đường cho tôi đi lên, tôi không rảnh để tiếp chuyện với chị nữa. Tạm biệt chị.”
Cô mỉm cười lịch sự cúi chào rồi nhanh chóng quay đi, nhưng có lẽ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Lạc Yên Yên không can tâm để cho cô đi, chị ta liền túm lấy tóc cô rồi giựt ra sau.
“Aaa”
Cơn đau dữ dỗi như rách cả da đầu liền xuất hiện, cô cố níu lại tóc mình nhưng càng níu chị ta càng nắm chặt hơn.
“Con ranh này, cô nghĩ cô là ai mà dạy tôi hả?”
“Lạc Yên Yên chị nổi điên gì vậy? Ở đây có camera giám sát đó!”
“Tôi thì lại sợ mấy cái camera đó quá cơ!”
Với thế lực của Lạc Yên Yên thì chỉ cần nhờ vài người lên tiếng thì đoạn camera này xem như không có trên đời ngay liền nên chị ta không sợ trời không sợ đất mà kiêu ngạo, chị túm chặt lấy tóc cô giật lên rồi giật xuống. Càng ngày càng đau hơn, cô cố gượng lại cơ thể căng bằng rồi đánh vào bụng chị ta một cú.
“Aaaa”
Chị ta đau đớn liền buông lấy tóc cô rồi ôm bụng, cơn đau dữ dỗi khiến chị ta phải ngồi bệt xuống sàn.
“Ha, đầu của mình. Đau chết mất!”
Cô chỉnh lại tóc mình rồi nhìn xuống sàn, những cọng tóc đáng thương vương vãi khắp sàn càng làm cô tức hơn. Cô nhìn về phía Lạc Yên Yên đang ôm bụng tuy rằng có tức nhưng nhìn cảnh này lại khiến cô cảm thấy hả lòng hả dạ ghê. Cô lại không biết rằng chị có cái tính điên này đó, khi không lại nhào vô túm tóc người khác một cách thô thiển đến như vậy.
Nhưng nhìn chị ta nhăn nhó trong đau đớn thế kia thì quả thật có chút không nhẫn tâm bỏ mặc, cuối cùng thì vì còn tình người cô chỉ biết thở dài rồi ngồi xổm xuống hỏi thăm Lạc Yên Yên.
“Haizz…chị…không sao chứ? Chị bình tĩnh chưa? Tôi không có thời gian để nói chuyện với những kẻ nổi điên như chị đâu.”
“Không cần cô quan tâm, chắc cô hả dạ lắm nhỉ?”
Lạc Yên Yên cáu kỉnh nhìn cô, đúng là không biết điều gì cả.
“Phải, nhìn bộ dạng cô bây giờ làm tôi vui lắm. Nên là đừng có ngồi đó mà ăn vạ nữa, cô mau về mà nghỉ ngơi đi.”
“…”
Lạc Yên Yên im lặng không trả lời.
Thấy vậy cô cũng bó tay đành đứng dậy, còn đang định rời đi thì bị Lạc Yên Yên nắm lấy váy.
“Còn chuyện gì sao?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Cô…đến đây để gặp Dạ Tư Thành đúng không?”
“…Tôi đi về nhà chứ đi gặp ai được cơ chứ?”
“Cô nói dối.”
“Ha, Lạc Yên Yên tôi không biết chị phát điên vì điều gì nhưng chị đừng có điên đến mức mất hết cả lý trí như vậy chứ.”
“Tại cô không biết thôi…” Lạc Yên Yên lẩm bẩm.
“Tôi không biết điều gì chứ?” Cô hỏi.
“Tôi yêu anh ấy.”
Câu trả lời bất ngờ từ miệng Lạc Yên Yên khiến cô ngạc nhiên, không lẽ chị ta đây là yêu đến mù quáng rồi sao?
Tự hỏi rằng thế gian tình là gì? Là gì mà phải khiến một người khi vướng vào lại đau khổ đến như vậy? Nó mang đến đủ mọi cung bậc cảm xúc khác nhau nhưng đối với người yêu hết mình nhưng lại không nhận lại được gì thì thật đáng thương. Lạc Yên Yên cũng vậy, yêu anh từ khi lần đầu mới gặp nhưng không hiểu vì sao dù có cố gắng đến bao nhiêu thì Lạc Yên Yên vẫn không thể nào có được chút tình cảm từ anh. Phải chăng ngay từ đầu Lạc Yên Yên đã sai thì lựa chọn yêu anh thay cho nhiều người đàn ông ngoài kia? Yêu đến mù quáng mà lại làm hại nhưng người xung quanh, việc ghê sợ nhất mà chị từng làm đó chính là hại Dương Giai Nghiên. Chị không biết từ khi nào mình lại biến thành một con người ghê sợ đến như vậy, một Lạc Yên Yên hiền lành tốt bụng với sự thuần khiết đâu mất rồi?
“Chị yêu anh đến đến mức nào vậy? Đến mức khiến chị trở nên mất lý trí? Liệu rằng tình yêu ấy có giúp gì được cho chị không?”
“…Sao cô biết không giúp gì được cho tôi? Chỉ cần có anh ấy mọi mệt nhọc cũng sẽ biến mất, chỉ cần có anh ấy bên cạnh mà thôi.”
“Phù, tôi không ngăn cảmn tình yêu của chị. Tôi cũng biết chị nỗ lực để có thể tiến gần đến anh ấy hơn nhưng tôi chỉ muốn khuyên chị rằng chị hãy dành ra một chút thời gian để cảm nhận về tình cảm này. Có thể nó sẽ cho chị câu trả lời sau nhưng chuyện vừa qua.”
“…”
“Có thể chị yêu anh ấy đến mức không thể từ bỏ được nhưng liệu cứ đuổi mãi một người như vậy có phải là cách hay không? Với lại…tôi muốn nói với chị một điều. Dạ Tư Thành bây giờ có người yêu rồi.”
“Hả?”
Lạc Yên Yên tròn mắt nhìn cô, đây có phải là vừa đấm vừa xoa không vậy?
“Nên là chị từ bỏ đi, chị…không chơi lại tôi đâu.”
Cô nhấn mạnh vai Lạc Yên Yên và mỉm cười thân thiện với chị ta, có phải là quá hai mặt không? Mặt kia thì an ủi đồng cảm nhưng mặt khác lại quay sang chọc vô chỗ đau của người khác rồi.
“Cô…nãy giờ đang giỡn với tôi à?”
“Tôi không rảnh để giỡn, những lời tôi nói với chị là thật lòng. Chị nên dành thời gian để bình tĩnh và xem lại đoạn tình cảm này, nên tiếp hay nên dừng là quyền của chị. Nhưng nếu chị muốn tiếp thì tôi đây sẵn sàng chơi với chị, dù sao tôi cũng sẽ không buông nữa đâu.”
Nói xong cô bước vào trong thang máy rồi bấm số tầng, trong lúc cửa đang từ từ đóng lại cô còn không quên vẫy tay chào tạm biệt.
“Vậy nha, chúc chị may mắn. Hai người nhìn nhau mà chỉ một người rung động thì thật sự rất khổ. Thay vào đó hãy bước ra khỏi nó và đến với những điều tốt hơn, biết đâu người chị đang tìm đang chờ chị đấy!.”
Nói xong thì cửa thang máy cũng đóng lại để một mình Lạc Yên Yên đứng đấy, chị trầm ngăm nhớ lại những lời cô vừa nố rồi bất giác mỉm cười. Có lẽ những lời cô nói quả thật đã chạm đến tim của chị thật rồi. Chị hít một hơi rồi quay lưng rời đi, cũng dẹp bỏ ý định muốn đi gặp anh rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT