Trước khi đến Kinh Thành, nhị sư Huynh Lưu Nghĩa là một phú nhị đại chính hiệu đã không ngần ngại nhét cho y mấy tấm chi phiếu, cùng một túi lớn bạc.Lâm Hi nhìn mà muốn hoa con mẹ nó mắt luôn rồi, nhưng điểm quan trọng để y được rời đi là cho hắn ta đi chơi cùng Tiểu Hồng.

Lưu vô sỉ Nghĩa đã dụ dỗ ép buộc Tiểu Hồng đi chơi với mình.Lần này hay rồi hai tì nữ thân cận của y đã bị hai sư huynh để ý trúng.Một tên thì trên giang hồ được biết là đào hoa, phong lưu còn một người là kẻ điên đụng một tí là độc chết người.Nhưng điểm chung của cả hai người này là một kẻ chung tình, quan trọng nhất là soái!.

" Tiểu Hồng tặng muội cái này " Lưu Nghĩa đưa một vòng tay cho nàng, hắn sẽ không nói đây chính là vật gia truyền chỉ có con dâu Lưu gia được đeo đâu.

" cái này e là...." Tiểu Hồng ngại ngùng lảng tránh, tiểu thư ơi cứu nô tì!!!

" em ghét ta sao? ta chỉ đơn thuần là tặng nó cho em thôi, tới Kinh Thành rồi thì chúng ta rất khó gặp " Lưu Nghĩa vẻ mặt soái ca buồn bã.

" được ta nhận " Tiểu Hồng không chịu nổi khi nhìn soái ca buồn bã, liền rất không có liêm sỉ mà nhận.

Lưu tâm cơ Nghĩa đã thành công dụ dỗ được Tiểu Hồng, bước đầu truy thê thành công mĩ mãn.Còn bên phía Mạnh Kỳ cũng rất thú vị, gã không có dùng chiêu trò như Lưu Nghĩa.

Nếu Tiểu Hồng là một người khéo léo, thông minh thì Tiểu Nhất có phần ngây thơ và hơi nhút nhát.Hơn nữa Mạnh Kỳ cũng không phải kẻ tâm cơ như Lưu Nghĩa, hắn ta thì đã gặp qua bao nhiêu cô nương rồi, hình trường thì một núi.Còn Mạnh Kỳ tính tình có hơi khô khan và đầu gỗ.

Cho nên việc Mạnh Kỳ bày tỏ vô cùng đơn giản xúc tích " cái này cho muội " gã ném một bình sứ cho Tiểu Nhất, làm nàng luống cuống tay chân mà chụp lấy.

" đây là gì vậy?" Tiểu Nhất thở phào khi đã tiếp được bình sứ một cách an toàn, hiếu kì mà lắc lắc cái bình trong tay hỏi.

" độc " Mạnh Kỳ ngắn gọn phun ra một chữ nói.

Chỉ là đơn giản trả lời nhưng thiếu chút nữa Tiểu Nhất đã làm rơi cái bình trong tay, gì cơ độc á hả.Mạnh Kỳ đây là có ý gì vậy, gã muốn độc chết mình sao?.Tiểu Nhất trong đầu suy diễn ra bảy bảy bốn mươi chín cảnh tượng cái chết của mình.

" độc hả?" nàng nuốt một ngụm nước miếng rồi hỏi.

" đúng vậy, nàng có thể độc chết kẻ nào mà nàng muốn " Mạnh Kỳ vỗ ngực nói.

" nàng không thích hả?" Gã nhíu mày hỏi, sao vẻ mặt của Tiểu Nhất nhi lại kì lạ như vậy? muội ấy không thích món quà này sao?.

" nàng yên tâm, độc này dùng với mấy kẻ muốn hại nàng thì chết cũng sẽ không có bằng chứng đâu " Mạnh Kỳ cực kì tự tin với tài chế độc của mình, này là gã nghiên cứu hai năm đấy không đùa được đâu.

" nàng không muốn?" Mạnh Kỳ lại nhíu mày khó chịu nói.

" muốnnnn" Tiểu Nhất nhìn cái mặt của gã hầm hầm thế kia, nàng sợ mình mà không nhận sẽ bị độc cho chết luôn.Nhìn lọ sứ trên tay thật là nóng mà.

Lâm Hi đứng đằng xa nhìn khẽ mỉm cười, mặc dù tính của sư huynh y nhầm lúc rất mất nết nhưng đối với người thân không tệ.Hai người họ cũng là đối tượng tốt cho Tiểu Hồng và Tiểu Nhất dựa dẫm cả đời, y cũng có thể làm chỗ dựa cho hai người họ.

" khụ " y nén tiếng ho nhỏ nhất có thể, khăn tay đã đầy vết đỏ khả nghi.Sắc mặt y liền nhợt nhạt, nếu đẩy nhẹ y cũng liền ngã, Lâm Hi lấy từ túi áo ra một lọ sứ trắng, sau đó lấy ra một viên thuốc và uống nó sắc mặt liền hồng hào trở lại.

Lâm Hi bước ra ho nhẹ một cái, bốn cái người kia liền bị giật mình mà nhìn y có phần ngượng ngùng.

" thiếu gia "

" sư đệ "

" hai huynh ra đây " Lâm Hi đánh mắt một cái rồi quay ra sau đi nói.

Hai vị sư huynh kia nghe vậy trong lòng liền nhảy lộp độp, nếu Lâm Hi mà ngăn cản thì sẽ thành chuyện lớn đấy!.Lưu Nghĩa nhìn Mạnh Kỳ hai người trao đổi ánh mắt, lần này xong thiệt rồi huynh đệ ơi.

" hai người thật sự thật lòng với Tiểu Hồng cùng Tiểu Nhất sao?" Lâm Hi nghiêm túc nói.

" đương nhiên " Cả hai đồng thanh, trong lời nói vô cùng khẩn trương.

" ừm, hai muội ấy ngốc lắm hai người phải nói thẳng thì mới hiểu " Lâm Hi chỉ khẽ cười, rồi quay đi.Để lại hai khuôn mặt mỹ nam ngây ngốc kia.

Y là đại phu cũng biết được bản thân mình như thế nào, y cũng biết sư phụ cùng sư huynh hoài nghi lời nói của y.Lâm Hi dùng thuốc điều chế đặc biệt, ép lại bệnh tình cho nên sư phụ có bắt mạch cũng không xem ra điểm gì khác thường.Nhưng chỉ duy nhất y biết, mình sức khỏe ra sau, trong lòng âm thầm cười khổ.

Lâm Hi mong rằng y có thể nhìn thấy nhi tử trưởng thành, nhìn Tiểu Hồng và Tiểu Nhất có một nơi nương tựa.Mà đối tượng là sư huynh của y, Lâm Hi cũng liền yên tâm.Bây giờ y chỉ có thể dùng cách hành thiện kéo dài thọ mệnh để ở bên họ mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play