...Chương 34 - Yêu Lại Từ Đầu...

...----------------...

- Em không cần phải căng thẳng như thế đâu, anh chỉ muốn ôm em ngủ một chút thôi.

[…]

Hôm nay Tề Mặc bảo rằng sẽ không đến công ty nên mọi chuyện sẽ giao lại cho Tống Dao xử lý, mặc dù vậy nhưng hắn vẫn không quên rằng mình có một cuộc hộp cổ đông vào chiều nay.

Cẩn Du vừa trở về đã bị hắn mang lên giường ngủ cùng trong lòng cảm thấy hoang mang cực độ, lúc biết mình nợ hắn nhiều tiền đến như vậy Cẩn Du nói chuyện cũng phải kiêng dè rất nhiều, mọi lần ở bệnh viện cậu cũng nhiều lần thấy được cử chỉ thân mật của Tề Mặc dành cho mình nhưng lại giả vờ không để ý nhưng Cẩn Du trước giờ vẫn là người rất nhạy cảm, đại loại là khi người khác quan tâm mình một chút thì bản thân liền có chút cảm giác khác lạ, dù vậy nhưng cậu cũng chẳng dám ngộ nhận quá trớn bởi lẽ khi nhận thức được sự thật thì cũng chỉ có một mình cậu đau khổ mà thôi. Cẩn Du cho đến hiện tại đối với những gì mà Tề Mặc làm thì cậu vẫn cố thuyết phục mình rằng đó là chuyện vô cùng bình thường. Xong, trong đầu lại không ngừng tuông ra vô vàng cái suy nghĩ có phần tiêu cực nhưng cũng không hẳn là Cẩn Du không thích.

Cậu thầm nghĩ: Tề Mặc này bề ngoài cao ráo, mắt, mũi, miệng, tất cả những gì hắn ta thể hiện đều có thể khiến người khác cuồng say. Bên trong lại nhiều tiền, chức cao vọng trọng, có chỗ đứng trong xã hội, gia thế không kém cạnh gì ai, nghĩ đến đây thôi Cẩn Du đã phải tự mỉm cười còn bên trong thì nội tâm thì gào thét dữ dội.

Thế nhưng hắn vẫn là chủ nợ còn cậu thì chính là con nợ, Cẩn Du cũng không biết rõ tính tình hắn ra sao, chỉ sợ là mình làm phật lòng hắn một chút thì cậu chết cũng không có chỗ chôn.

Tề Mặc vẫn cứ ôm chặt lấy cậu như thế, lúc ngủ hắn vẫn không hề giảm đi một chút đẹp trai nào, khí chất vẫn cứ như thế. Cẩn Du ngắm nghía khuôn mặt hắn từng chút một khiến bản thân cũng có chút rạo rực, hắn ôm cậu chặt như thế rõ ràng là đang hành hạ tâm trí của cậu còn hắn thì ngủ say như không biết gì.

Cứ nằm đấy suy nghĩ cũng không thể giải quyết được mớ bòng bong trong lòng cậu, cuối cùng cũng chợp mắt ngủ cùng hắn, lúc tỉnh giấc cũng đã là buổi trưa, khi Cẩn Du chậm rãi mở mắt, cũng là lúc phải giật mình vi Tề Mặt đang mở to mắt nhìn cậu, Cẩn Du mới nhất thời nhích người về phía sau liền bị hắn vòng tay qua eo cậu kéo lại gần khiến cậu phải rụt cổ lại để tránh đụng chạm vì chỉ cần di chuyển một chút là môi của cậu sẽ dính vào môi của hắn.

- Em sợ anh đến vậy sao?

- Không có, chỉ là làm như vậy có chút kì quặc.

Tề Mặc nghe vậy liền thả lỏng cơ tay khiến cho Cẩn Du có cơ hội nới rộng khoảng cách, lúc này cậu mới ngập ngừng nói thêm:

- Tề Mặc, anh còn chưa nói cho tôi biết rằng tôi phải làm gì, nếu không thì có thể để tôi trở về tìm việc làm trả nợ cho anh, ở đây như vậy cũng không phải là cách hay.

Tề Mặc vừa nghe nói đến việc Cẩn Du muốn rời khỏi đây hắn đã không vui mà chau mày khó chịu, tuy vậy nhưng đối với Cẩn Du hắn vẫn hết mực nhẹ nhàng đáp lời:

- Chẳng phải là anh đã nói rồi sao?

- Nói rồi?

- Anh sống ở đây một mình, rất thiếu thốn tình cảm cho nên mỗi khi em làm cho anh vui hoặc hạnh phúc thì số nợ của em sẽ được trừ đi một ít.

Cẩn Du nghe xong trong đầu liền nhớ đến những viễn cảnh tổng tài biến thái trong những phim ngôn tình mà lúc trước Hân Nghiên hay xem khi cả hai còn ở cùng nhau, không ngờ cho đến hôm nay chính mình lại là người nếm trải, nghĩ đến đây Cẩn Du bất giác rùng mình, nhưng việc này cũng là bất đắc dĩ để có thể trả nợ, với số nợ to lớn kia nếu cậu rời khỏi đây và đi làm thuê thì sợ rằng cả đời này cũng không thể trả hết, Cẩn Du rốt cuộc cũng đã nghĩ thông suốt liền gật đầu đồng ý.

Tề Mặc sớm đã rời khỏi giường để chuẩn bị đến công ty, còn bảo Cẩn Du cứ nằm yên trên giường nghỉ ngơi thêm một chút. Sau khi chuẩn bị đồ đi làm xong xuôi, hắn mới nhanh chóng tiến lại gần giường ngủ, khom lưng hôn lên trán cậu một cái.

Cẩn Du đang xem điện thoại không nghiệp phản ứng cho đến khi hắn thu người lại thì cậu mới tỏ vẻ ngạc nhiên mà mở to mắt nhìn hắn.

Tề Mặc vừa hôn mình!?

Cẩn Du bên ngoài tỏ vẻ ngạc nhiên có phần điềm tĩnh nhưng bên trong, tim của cậu dường như đang hoạt động hết công suất, nhưng lúc này cậu lại nhớ đến những lời hắn nói với cậu cách đây hai mươi phút trước.

Anh sống ở đây một mình, rất thiếu thốn tình cảm cho nên mỗi khi em làm cho anh vui hoặc hạnh phúc thì số nợ của em sẽ được trừ đi một ít.

Cẩn Du lập tức liền ngẫm nghĩ: Chuyện gì quan trọng thì ưu tiên trước, nếu không làm hắn hài lòng thì có mơ mà trả được nợ.

Nghĩ vậy, cậu liền rời khỏi giường ngủ rồi bước đến chỗ hắn, đứng đối diện với Tề Mặc cậu lại cảm thấy bản thân mình hơi nhỏ bé, bởi lẽ suốt thời gian qua phải nằm trên giường bệnh đã khiến cậu không còn được như trước.

- Sao vậy?

Cẩn Du im lặng không đáp, trong khi Tề Mặc còn đang nghiêng đầu nhìn cậu thì lúc này cậu đã giương tay chạm vào ngực của hắn, men theo nếp gấp của áo vest mà chỉnh lại cho ngay ngắn. Tề Mặc nhìn hành động của Cẩn Du thì cảm thấy rất vui trong lòng, dường như cảm giác hạnh phúc len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể tim hắn lệch đi một nhịp.

Xong xuôi, Cẩn Du liền lùi ra sau,cậu ngắm nghía một chút rồi gật đầu tấm tắc.

- Được rồi!

Tề Mặc nhìn cậu khẽ mỉm cười, nhưng rất nhanh đã tỏ vẻ nghiêm nghị nói:

- Chỉ vậy thôi sao?

Câu nói của Tề Mặc làm cho Cẩn Du có chút ngập ngừng.

Hắn muốn mình phải làm gì đây?

Tề Mặc sau đó không nói gì thêm, cứ đứng đấy nhìn cậu chờ kết quả, còn Cẩn Du thì vẫn cứ ấp úng không biết phải làm sao, bất giác cậu liền nhớ đến những phân cảnh phim mà Hân Nghiên thường hay xem, chẳng phải việc kế tiếp sẽ là hôn sao?

Sao có thể!?

Cẩn Du vẫn đứng trước mặt hắn với vẻ mặt vô cùng khó xử, còn Tề Mặc thì vẫn tiếp tục đứng đó không nói gì, nhìn cái dáng vẻ bẽn lẽn của Cẩn Du không biết tại sao lại khiến hắn cảm thấy rất dễ thương, dễ thương đến độ muốn ôm cậu vào lòng, cuộn vào chăn ngủ thêm một giấc và mặc kệ công việc hay bất cứ thứ gì, nhưng nếu làm như vậy thì Tống Dao ở công ty sẽ thắt cổ nguyên sinh mất.

Cẩn Du lúc này mới đành miễn cưỡng bước đến gần, cậu sẽ hôn hắn nhưng trong đầu lại liên tục lặp lại rằng:

Không phải tôi thích hắn, không phải tôi thích hắn, mọi việc chỉ là trả nợ, mọi việc chỉ là trả nợ…

Sau khi nụ hôn vừa dứt, Tề Mặc lại mỉm cười hài lòng nhìn cậu ngượng ngùng mà trong lòng không khỏi buồn cười nhưng rất nhanh đã chào tạm biệt Cẩn Du để đi làm, trước khi đi còn cẩn thận dặn dò cậu rất nhiều việc, hắn bảo rằng khi đi làm về sẽ có quà cho Cẩn Du nên muốn cậu ngoan ngoãn ở trong nhà, nếu chán có thể xem ti vi đặc biệt là gọi cho hắn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể nhấc máy và nói chuyện với cậu, Tề Mặc còn chu đáo lưu tên liên lạc của mình vào danh bạ của Cẩn Du, cho đến khi cậu mở điện thoại lên kiểm tra thì mới phát hiện một sự thật khó lòng mà chấp nhận.

Tên liên lạc: Tề Mặc

Biệt danh: Chồng Yêu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play