Đứng trước bàn làm việc của Tề Văn là một người đàn ông ăn mặc vô cùng kính đáo, hắn ta đội mũ che đi một nữa khuôn mặt góc cạnh, Tề Văn vừa từ ngoài cửa bước vào thì hắn đã chìa ra trước mặt anh một xấp ảnh chụp lén Tề Mặc rồi cất lời.
- Đây là hành tung của Tề Mặc mà tôi đã ghi lại được.
Tề Văn đón lấy xấp ảnh rồi lần lượt xem qua, bên trong là ảnh Tề Mặc ở bệnh viện cùng với Cẩn Du, xem đến bức ảnh hắn hôn lên trán cậu thì anh ta đột nhiên dừng lại khẽ mỉm cười thầm nghĩ.
"Tề Mặc, hoá ra bao lâu nay không chịu kết hôn là vì lý do này sao?"
Tiếp theo đó là loạt ảnh mờ mờ trong bóng tối, chỉ có một vài hình ảnh là hơi rõ một chút nhưng không thấy mặt, bên trong ảnh là cảnh tượng một người đang bị người kia hành hạ bằng gậy gỗ.
- Tôi đã cố gắng chụp ảnh lại nhưng do ở đó còn có người khác nên không thể tiếp cận được nhưng tôi chắc chắn đó là Giám Đốc Tề của CIQ.
Tề Văn tuy có hơi đáng tiếc vì không thể vạch trần hắn lần này nhưng bấy nhiêu đó thôi cũng đã đủ khiến cho Tề Mặc không thể ngẩn đầu lên nổi rồi.
- Vậy chúng ta có nên công khai loạt ảnh này luôn không Giám Đốc?
Tề Văn khẽ cười rồi đáp:
- Chưa đâu, thời cơ thích hợp vẫn chưa đến, e là Tề Mặc lần này sẽ phải quỳ gối cầu xin người anh trai của nó mà thôi.
[...]
Dạo gần đây Tề Mặc ít khi về nhà, thời gian hắn ở lại công ty rất nhiều, đến nỗi Tống Dao vì lo cho sức khoẻ của hắn mà phải dọn đồ vào ở cùng để tiện cho việc xử lý công việc. Sau lần bị Tề Văn hất tay trên, hắn liền lau đầu vào giải quyết rắc rối của công ty, một phần là xử lý hậu quả mà Tề Văn gây ra, một phần là để khiến cho CIQ quay trở về quỹ đạo ban đầu, Tề Mặc đã phải hoạt động hết công suất, hắn cũng nhiều lần phải ngủ gục trên bàn làm việc và đống hồ sơ, uống cafe thay cơm và dành thời gian phê duyệt hồ sơ còn nhiều hơn khoảng thời gian hắn tập thể dục.
Nhưng dù vậy hắn đều đặn mỗi ngày chi ra cho mình một ít thời gian để đến thăm Cẩn Du ở bệnh viện, tình trạng của cậu dạo này rất tốt, mặc dù vẫn chưa tỉnh lại nhưng thần sắc lẫn những vết thương của cậu đã có dấu hiệu tiến triển làm cho tinh thần của Hân Nghiên và Tề Mặc cũng cảm thấy đỡ lo hơn.
Mạn Nhu sau khi được Tề Mặc cho hay thì thỉnh thoảng vẫn hay đến thăm bạn của mình, giờ đây trong công ty cũng không còn những tin đồn không hay về Cẩn Du nữa, một phần cũng là nhờ Mạn Nhu, kể từ khi biết cô là con nhà võ thì không ai dám nhiều chuyện nói bậy nữa lời về những gì liên quan đến cậu nữa rồi.
Tề Văn bấy lâu nay rất hay trở về Tề Gia, Tề Bá Trung đối với Tề Văn cũng không còn hà khắc như trước, cũng một phần bởi vì kể từ lần đó CIA của Tề Văn đột nhiên thu hút các nhà đầu tư hơn, ông ta nhớ vậy mà càng có thêm lòng tin vào người con trai cả của Tề Gia này nhiều hơn nữa, còn đối với Tề Mặc vẫn giữ tình cảm như xưa, công lao của Tề Mặc trước giờ không ít, Tề Bá chính là không thể vì một lỗi lầm mà bác bỏ những việc hắn đã làm cho CIQ và cả tập đoàn - Tâm huyết của biết bao nhiêu người.
Dạo gần đây công việc của CIQ đã tốt lên rất nhiều, nhờ vậy mà hắn cũng có nhiều thời gian thành ra cũng không cần phải ở lại công ty qua đêm.
Hân Nghiên sáng sớm hôm nay đã cố gắng dậy thật sớm để đến bệnh viện, vậy mà cũng không theo kịp nổi thời gian của Tề Mặc, vừa đến nơi thì cô đã trông thấy hắn ngồi bên cạnh giường bệnh nắm lấy tay cậu mà vuốt ve, đôi mắt cũng ánh lên sự ân cần, chu đáo. Trong thời gian Cẩn Du hôn mê, hơn ai hết Hân Nghiên là người hiểu rõ nhất, giữa bọn họ không chỉ đơn thuần là tỉnh cảm bạn bè hay tình cảm giữa cấp trên và cấp dưới, mãi cho đến hôm nay khi Hân Nghiên buộc miệng hỏi thẳng thì Tề Mặc mới đáp lời.
Lúc đầu cô còn nghĩ rằng có thể hắn ta sẽ bao biện một lý do nào đó hợp lý nhưng không, Tề Mặc không những không che giấu tình cảm của mình mà còn dùng hết dũng khí của mình để nói ra, hắn biết rằng từ lần gặp đầu tiên ở Hoa Sách, Cẩn Du đã cố gắng giấu em gái của mình về chuyện cậu ta là người đồng tính, nhưng cho đến hôm nay hắn thật sự không thể che giấu được nữa nên mới thay cậu nói ra, còn tự hứa với bản thân mình rằng, khi nào Cẩn Du tỉnh dậy thì sẽ mặc cho cậu đánh mắng thế nào hắn cũng sẽ nghe, sẽ chịu tội.
- Ngay từ đầu anh cũng không muốn giấu em, Hân Nghiên.
- Anh trai của em không hề làm phiền anh chuyện gì cả, là anh thích cậu ta trước, thích rất nhiều...
Hân Nghiên vẫn im lặng nghe Tề Mặc nói ra những tâm tư trong lòng mình, kể cả những chuyện mà Cẩn Du từng trải qua mà lặng lẽ rơi nước mắt, không phải vì cô thất vọng về Cẩn Du, mà là đang tự trách bản thân mình, trách bản thân mình quá vô tâm, không thể hiểu được anh trai của mình đang gặp phải vấn đề gì, kể cả những chuyện cậu ấy đau buồn nhất cũng không thể chia sẻ được với em gái, người mà đáng lẽ ra phải hiểu Cẩn Du hơn ai hết, bây giờ cô lại phải nghe Tề Mặc kể lại nỗi uất ức mà Cẩn Du đã phải chịu đựng, trong lòng lại cảm thấy hối hận, có lỗi vô cùng.
Hân Nghiên khẽ nắm lấy tay cậu, lúc này nước mắt cũng chảy ra ngày càng nhiều trên má, cô cũng chỉ muốn nói rằng, dù cho có thích ai, yêu ai hay làm gì thì cô vẫn luông ủng hộ anh trai của mình vì từ nhỏ cả hai đã thiếu thốn rất nhiều thứ, tuổi thơ nghèo đói cơ cực đã biến ký ức của cả hai không mấy trọn vẹn. Hân Nghiên trước giờ vẫn luôn là một cô em gái hiểu chuyện, cô nhất định sẽ không vì chuyện này mà cản bước Cẩn Du tiến đến hạnh phúc của mình, hạnh phúc là chuyện cả đời, gặp được một người như Tề Mặc chẳng phải là rất tốt hay sao?
Như dù có nghĩ thông suốt được bao nhiêu thì Hân Nghiên lại chẳng thể nói ra được câu nào, từng câu từng chữ đều bị nghẹn lại trong cổ họng, và rồi cũng chỉ biết ngậm ngùi mà ôm lấy cậu trên giường bệnh mà thôi.
Trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Hân Nghiên cảm thấy Cẩn Du đột nhiên có phản ứng, cô còn tưởng đó là ảo giác cho đến khi ngón tay của Cẩn Du động đậy.
Hân Nghiên vui mừng đến độ nói lắp, cô kéo Tề Mặc đến gần nhanh chóng cất lời:
- Tề Mặc, a...anh xem, Cẩn Du đã tỉnh rồi, ngón tay của anh ấy vừa cử động đó, em không nhìn lầm đâu!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT