Hơi thở ấm áp ẩm ướt nhẹ nhàng thổi vào lòng bàn tay đang bỏng rát, cảm giác được người cẩn thận chăm sóc che chở, đánh thẳng lòng ngực cô.

  Thần Hi mũi chua xót, trong lòng mềm nhũn thành vũng nước, nước mắt cứ thế rơi xuống.

  Dường như nó vô cùng đau đớn.

  Nam số một ngồi bên cạnh im lặng nhìn mắt cá chân sưng tấy đỏ tấy của anh.

  "..."

  Sự so sánh như vậy bỗng khiến anh tỏ ra vừa mạnh mẽ kiên cường không ai quan tâm, điều này càng khiến anh buồn hơn.

  Lê Chỉ cúi đầu lau nước mắt trên mặt Thần Hi, đúng lúc Mao đạo diễn đi tới.

  "Lê tổng." Đạo diễn Mao không biết quan hệ giữa Thần Hi và Lê Chỉ, giống như những người khác, ông ấy nghĩ rằng Lê Chỉ đến thăm nam chính.

  Anh ấy thậm chí còn đi tới vỗ vai nam chính số một tiên và nói: "Tiểu Trần, Lê còn rất quan tâm cậu."

  "..."

  Giám đốc Mao, đừng nói nữa, càng đau lòng hơn.

  Anh ta chỉ vào Thần Hi bên cạnh: "Mao tổng, Lê tổng quan tâm chính là tiểu Thần kia."

  Này Trần cùng Thần cách phát âm cùng nhau, nhưng lại là hai cái tên.

  Những người khác trong lều muốn cười nhưng không dám quang minh chính đại nên đều cúi đầu nhún vai.

  Nam chính sô một mệt mỏi, sau đó tựa lưng vào chiếc giương: "Các người là thật sự không có trái tim."

  Anh ấy không còn luyến tiếc cuộc sống" Không có ai thương ".

  Trong lúc anh đang phân tâm, vị bác sĩ vốn đang tìm cơ hội đã ôm bắp chân anh, nhẹ nhàng di chuyển mắt cá chân, sau đó dùng sức đẩy phần xương bị trật ra sau.

  Trong lều vang vọng tiếng nam chính số một gào thét như giết lợn, cùng với tiếng cười không giấu diếm của mọi người.

  Bác sĩ vỗ tay đứng dậy, mỉm cười thành thật: "Cậu xem, ít nhất cậu vẫn còn 'thương' chính mình."

  Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào cả!

  Nam chính số một liền đau như vậy trong giây lát, khi chỉnh sửa khớp xương về đúng vị trí liền không đau.

  Thấy anh không có việc gì, mọi người xem náo nhiệt xong đều giải tán.

  Đạo diễn Mao và Lê Chỉ ngồi bên đống lửa trò chuyện một lúc về kịch bản hiện tại và khoản đầu tư, trong lúc đó Thần Hi ngồi bên cạnh Lê Chỉ.

  Đã muộn như vậy, Lê Chỉ nhất định sẽ không xuống núi nữa.

  Tuy nhiên, lều và giường gấp do đoàn làm phim cung cấp có hạn, Lê tổng phải được bố trí một chiếc riêng, nhưng trợ lý của cô có thể chen chúc với trợ lý đạo diễn trong đêm nay.

  "Nếu ở lại thì——"

  Giám đốc Mao suy nghĩ một chút, Thần Hi lập tức thông minh giơ tay nói: "Đạo diễn Mao, đạo diễn Mao, tối nay sẽ Lê tổng ngủ với tôi."

  Đây là một câu nói hay, không biết tại sao, nhưng khi nói ra từ miệng Thần Hi, tựa hồ lại có thêm một tầng ý nghĩa.

  Lê Chỉ chớp chớp mi, cụp mắt xuống, lặng lẽ thêm củi vào lửa.

  Ánh lửa rực rỡ phản chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng của cô, khiến mặt cô có chút đỏ bừng.

  "Được rồi, vậy Lê tổng liền sẽ cùng ngủ với cô." Đạo diễn vỗ đùi đồng ý.

  Thần Hi mỉm cười, cô ngồi ở bên cạnh Lê Chỉ, lúc này nhẹ nhàng dùng vai đụng vào cô ấy, nhướng mày, "Đêm nay ngủ với em nha ~"

  Giọng điệu phù phiếm như đang trêu chọc da mỏng nhút nhát cô dâu nhỏ.

  Cô thì thầm: "Tư thế ngủ của em không tốt, Lê tổng, đừng bận tâm."

  Lại trở thành lưu manh thích bắt nạt.

  Tư thế ngủ của Thần Hi...

  Lê Chỉ thật sự không dám khen ngợi cô.

  Giường ở nhà lớn đến mức Thần Hi có thể lăn từ bên này sang bên kia, bình thường khi buổi sáng Lê Chỉ tỉnh dậy, tay của Thần Hi không phải nhét vào bộ đồ ngủ sờ ngự* cô ấy, chính là chân đè lên dùi cô ấy.

Lê Chỉ nhẹ nhàng thở dài, trong mắt tràn ngập ấm áp nhẹ nhàng, mím môi cười nhẹ: "Ừm, trước đây chị từng thấy qua, thật sự là không tốt."

  Đây là lời nói thật.

  Vấn đề ở đây là ai đã làm cô ấy nói thật a...

  Thần Hi đưa tay nhéo vào phần thịt mềm mại trên eo của Lê Chỉ, sao có thể có lão bà như vậy trực tiếp không cho cô ấy mặt mũi.

  Lê Chỉ mỉm cười nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô, đưa đến trước mặt Mao giám đốc để sưởi ấm.

  Đạo diễn Mao có vẻ mặt như "Trường hợp này tôi cũng đã thấy qua nhiều lần rồi." Biểu tình, không nói thêm cũng không tránh, tiếp tục thảo luận với Lê Chỉ chuyện vừa rồi.

  Mãi cho đến khi chuẩn bị đến giờ đi ngủ, đạo diễn Mao mới nói thêm: "Lê tổng cùng Thần Hi có quan hệ khá tốt a..."

  Lời nói của ông ấy dường như muốn hòa giải giữa hai người.

  Suy cho cùng, Lê Chỉ cũng là bà chủ của Lê thị, còn Thần Hi chỉ là một diễn viên ít được biết đến. Tối nay hai người thân mật, bị mọi người nhìn thấy cũng không có ý muốn che dấu, không biết rằng chuyện này sẽ truyền đi thành cái dạng gì.

  Đặc biệt là Thần Hi, khẳng định sẽ bị nói rất khó nghe.

  Đạo diễn Mao cho rằng Thần Hi là một đứa trẻ rất đáng yêu và có thể giúp đỡ mình rất nhiều.

  Mọi người dù rõ ràng hay lén lút nhìn qua đây, tai đều đã vểnh lên.

  Lê Chỉ nhấp một ngụm nước ấm, chậm rãi nói: "Quan hệ đúng là không tệ"

  Cô nghiêng đầu nhìn Thần Hi, giọng điệu ôn nhu hơn một chút: "Dù sao đây cũng là vị hôn thê của tôi."

  Ánh mắt mọi người kinh ngạc nhìn về phía Thần Hi.

  Thần Hi nhìn Lê Chỉ không chớp mắt.

  Vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên đụng phải đôi mắt đang cười của đại tiểu thư, tim Thần Hi đập thình thịch, mặt lập tức đỏ bừng.

  Cô giống như bị kích thích bởi những qua cầu của đại tiểu thư lao đến.

  Hai người chưa bao giờ nói đến việc kết hôn hoặc đính hôn, thậm chí bố mẹ họ cũng chưa từng gặp mặt.

  Thần Hi cảm thấy đại tiểu thư có thể nói như vậy là vì muốn bảo vệ thanh danh của mình, nhưng trong lòng vẫn như cũ thiêu đốt.

  Mọi người đều xôn xao xung quanh Thần Hi.

  "Lão đại, nếu có tài nguyên và mối quan hệ, sao có thể đóng vai nữ chính thứ ba?"

  "Thần Hi, cô quá khiêm tốn... Không đúng, ngay từ đầu tôi hẳn là cho rằng cô đặc biệt!"

  Suy cho cùng, cô mặc một thân hàng hiệu.

  Thần Hi nhướng mày, cúi đầu nhặt con vịt lộ ra trong áo khoác, "Ây ya, khiêm tốn một chút, khiêm tốn một chút~"

  "Chúng tôi hiểu, tất cả chúng tôi đều hiểu ~"

  Sau khi giải tán, Thần Hi kéo Lê Chỉ về phía lều của mình.

  Trong lòng còn có chuyện khác, Thần Hi dẫn Lê Chỉ đến một nơi ít người, nói muốn ngắm sao.

  Tuy sống ở lưng chừng núi bất tiện nhưng có một ưu điểm là cảnh đêm vô cùng đẹp.

  Sự bao la khung cảnh cùng không khí trong lành.

  Không giống như những thành phố lớn, nơi không thể nhìn thấy bất kỳ ngôi sao nào khi nhìn lên, ở đây, bầu trời tràn ngập vô số ngôi sao.

  Mây mỏng, sao sáng, dường như chỉ cần giơ tay lên là có thể bắt được những vì sao ở cách đó không xa.

  Thần Hi đưa tay bắt lấy ngôi sao, ánh mắt dao động, nhẹ giọng hỏi Lê Chỉ: "Đại tiểu thư vừa nói có phải là sự thật không?"

  Lê Chỉ dừng lại, Thần Hi chậm rãi thu tay lại.

  Hai người nhìn nhau từ xa.

  Thần Hi đột nhiên có chút khẩn trương, giống như bị say độ cao, hô hấp dồn dập, tim đập nhanh.

  Nhưng ở độ cao này, nó không phải là một cao nguyên.

  Cô thẳng thắn ngẩng đầu nhìn Lê Chỉ, lo lắng nhéo đầu ngón tay, nói rõ ràng: "Liền lời nói về vị hôn thê kia."

  Nghe có vẻ như Thần Hi đang nóng lòng muốn xác nhận Lê Chỉ thân phận vị hôn thê thân phận giống nhau.

  Nhưng thực trên thực tế, cô thật đúng chính là nghĩ như vây.

  Cô thích Lê Chỉ.

  Thích đến mức trái tim thu nhỏ, chỉ có thể lấp đầy nó bằng chính mình chứ không thể chứa ai khác nữa.

  "Thiến Thiến."

  Lê Chỉ nhìn vào đôi mắt sáng như sao của Thần Hi, nhẹ giọng gọi cô: "Chúng ta kết hôn đi."

  Giọng cô không lớn cũng không đầy cảm xúc, như thể cô đang kể lại một trải nghiệm rất bình thường.

  "Khi chị đoán có thể chiều nay đã xảy ra chuyện gì đó với em, liền đã nghĩ vì cái gì lại không cầu hôn sớm một chút, như vậy nếu em gặp chuyện gì ngoài ý muốn, chị có thể là người mà em đầu tiên liên lạc."

  Lê Chỉ thậm chí còn nghĩ, nếu Thần Hi bị té ngã, trong tương lai không thể di chuyển, chính mình cùng cô ấy cùng là thê thê mối quan hệ, có thể theo lý thưởng hẵn sẽ ở bên cạnh chiếu cố cô ấy.

  "Trên đường đi chị vẫn luôn hối hận, hối hận vì đã không nói rõ ràng với em, chị thật sự yêu em."

  Thần Hi có chút sửng sốt, nhìn thẳng về phía Lê Chỉ.

  Tim như bị vật gì đó đập mạnh vào, đau có chút thở không thông.

  Lê Chỉ hiện đã khôi phục tâm trạng bình tĩnh, nhưng Thần Hi lại đau đớn đến mức muốn khóc.

  Vừa rồi thời điểm đại tiểu thư đến, thật là người đầy phong sương, cô ấy không nghĩ ngợi liền như vậy chạy đến đây. Còn đâu một Lê Chỉ bình tĩnh và lý, đây rõ ràng đây là một quả vải ngốc nghếch trong mắt chỉ quan tâm đến Thần Hi.

  "Em sợ đau, mỏng manh,thích đồ ăn, thích đồ ăn cay, tham lam khoái lạc và trọng dục, cùng gần như đến từ hai thế giới khác nhau."

  Lê Chỉ còn chưa nói xong, sắc mặt Thần Hi đã mím môi.

  Hừm, nên kìm nước mắt lại!

  Cô sẽ không khóc!

  Lê Chỉ cười: "Nhưng em thẳng thắn, dễ thương, cẩn thận, ân cần, quan trọng nhất chính là—"

  Cô hơi dừng lại, nhìn vào mắt Thần Hi, "Em là một mặt khác của chị, là một phần không thể tách rời trong tâm hồn chị."

  Sắc mặt của Thần Hi dần dần đỏ lên.

  Lê Chỉ chậm rãi nói: "Chỉ có em ở bên cạnh, chị mới có thể hoàn toàn là chính mình."

  "Cho nên Thần Hi, gả cho chị có được không?"

  Thần Hi nhẹ nhàng cắn môi dưới, trong lòng như ngâm vào nước đường, tràn ngập ngọt ngào.

  Sắc mặt cô dè dặt, nhưng cơ thể đã đưa tay trái về phía Lê Chỉ, ngón tay run rẩy như sóng, đầy mong đợi: "Vậy chiếc nhẫn đâu?"

  Trứng bồ câu của cô ở đâu?

  Lê Chỉ cúi đầu lục lọi trong túi, sau đó lúng túng rút tay ra, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

  Vốn dĩ cô ấy không có ý định cầu hôn vội vàng như vậy, dù sao cũng chưa chuẩn bị gì cả.

  Tất cả những lời nói đó đều không phải là những bản nháp được đánh máy cẩn thận, chúng dường như đã nằm sẵn trong trái tim cô ấy, chúng tự bật ra ngay khi cô ấy muốn nói.

"Chiếc nhẫn cầu hôn em vẫn còn đang được làm, có chút gấp gáp, trên người chị....... liền một cái vòng cũng không có."

  Giọng điệu của Lê Chỉ có chút ngượng ngùng, dái tai nóng bừng, giọng nói có vẻ không tự tin: "Lần này trước làm như vậy, lần sau chị sẽ bù đắp cho em."

  "Không cần lần sau" Thần Hi đưa tay kéo ra sợi dây buốc tóc đang buộc trên đầu cô..

  Mái tóc dài đen mượt như lông quạ lập tức xõa xuống vai và phía sau.

  Thần Hi giống như một tiên nữ bước ra từ một bức tranh, đứng giữa những vì sao và tuyết trắng, vươn tay trao sợi dây buộc tóc: "Liền phải là lần này".

  Lê Chỉ dừng lại, trong lòng đột nhiên nóng lên.

  Cô cầm lấy sợi dây buốc tóc vặn vài vòng, điều chỉnh cho vừa vặn, tiến về phía trước nửa bước, quỳ một chân xuống tuyết, ngẩng đầu lên nhẹ giọng hỏi:

  "Thần Hi, em nguyện ý gả cho chị chứ?"

  "Em nguyện ý ~"

  Thần Hi thanh âm nhẹ nhàng, trên khuôn mặt cô tràn ngập nụ cười không thể che giấu.

  Cô hiếm khi xấu hổ nên đỏ mặt, lại đưa tay trái ra, yêu cầu Lê Chỉ đeo day buộc tóc vào ngón tay cô.

  Thần Hi cúi người hôn lên môi Lê Chỉ, áp vào môi cô nói: "Lê Chỉ, vậy chị có nguyện ý làm Thần Hi lão bà không?"

  Lê Chỉ có chút sửng sốt, "Chị nguyện ý."

  Điều khiến cô băn khoăn là Thần Hi thực sự có một sợi dây buộc tóc.

  Đây quả thực là sợi duy nhất, nhưng Thần Hi lại ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Lê Chỉ đưa lên miệng cô, nhẹ nhàng hôn lên ngón áp út của cô.

  Nhẹ nhàng như cánh bướm.

  Trong lòng Lê Chỉ run lên, ngước mắt nhìn Thần Hi.

  Thần Hi cười nói: "Nơi này về sau sẽ là của em."

  Chỉ có thể đeo chiếc nhẫn thuộc về cô.

  Lê Chỉ vòng tay qua cổ Thần Hi hôn cô.

  Không có ánh đèn rực rỡ lộng lẫy, không có tiếng vỗ tay của đám đông và thậm chí không có chiếc nhẫn đính hôn bằng kim cương to như quả trứng bồ câu.

  Bao quanh họ là cơn gió đêm lạnh lẽo, nhưng—

  Dưới chân tuyết trắng vô biên phản chiếu một thế giới trong sáng, bầu trời phía trên đầy sao làm chứng, thứ đeo trên ngón tay đeo nhẫn của nhau không phải là một viên kim cương sáng bóng mà là tình yêu và trách nhiệm.

  Lời cầu hôn này không liên quan gì đến hình thức, chỉ có sự chân thành của nhau.

  Đơn giản và chân thành.

  Thần Hi dẫn Lê Chỉ vào phòng tân hôn, ôi không phải, mà là vào trong lều.

  Mặc dù cô ngủ một mình nhưng chiếc giường gấp lại quá nhỏ, chỉ có thể chứa được hai người, nếu cô muốn thực hiện bất kỳ động tác gắng sức nào cũng sẽ rất khó khăn.

  Hơn nữa, lều trại cũng không xa nhau, muốn kiềm chế âm thanh như Thần Hi cũng khó.

  Đáng lẽ phải đăng bài nhưng bây giờ chỉ có thể đăng theo nghĩa đen.

  Sau khi rửa mặt xong, hai người ngâm chân vào chậu.

  Thần Hi dùng mũi chân giẫm lên bàn chân của Lê Chỉ, cười như mèo bắt trộm: "Loại trải nghiệm này không thường xuyên xảy ra, có mới lạ không?"

  Đúng là không có thường xuyên.

  Ít nhất thì Lê Chỉ như vậy từ nhỏ đến lớn không giống như hôm nay chuyển đổi từ tuyệt vọng và lo lắng tột cùng trở thảnh vui vẻ và hạnh phúc.

  Nói về sự mới lạ thì có một số.

  Đây là lần đầu tiên cô ngâm chân trong chậu với người khác.

  Và người đó chính là vị hôn thê vừa đồng ý lời cầu hôn của cô ấy.

  "Thiến Thiến, sau này phải đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu khi quay phim." Lê Chỉ vẫn còn sợ hãi, cảm giác sắp mất đi cũng không hề biến mất chỉ vì Thần Hi vẫn bình an vô sự.

  Lê Chỉ nhìn Thần Hi, "Chị sẽ lo lắng."

  Cô mím môi, đưa ra cho Thần Hi một lý do khiến cô không thể từ chối: "Dù sao thì bây giờ em cũng là người đã có gia đình."

  Thần Hi không khỏi bật cười, nghiêng người hôn lên môi cô, trầm giọng nói:

"Được, đều nghe lời vợ~"

  Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký chuẩn bị kết hôn

  Lê Chỉ: Vợ tôi đang thả thính gà rán!!! (Nói to) Điều quan trọng nhất là người mà tôi thầm gọi là vợ trong nhật ký giờ đã trở thành vợ tôi!!! (kiêu hãnh)

  Lê Chỉ: Khi tổ chức tiệc rượu mọi người nhớ đến tham dự (vợ tôi bảo đừng quên mang theo tiền mừng nhé.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play