Tạ Tranh bĩu môi, đánh mắt sang hướng khác, lạnh nhạt nói.
"Anh nỡ ra tay với người phụ nữ xinh đẹp theo anh từ nước Anh về sao? Em không tin đâu."
"Em ghen à?"
Ghen á? Bà đây không thèm nhá.
Tạ Tranh hừ lạnh, lắc đầu chối bỏ nhưng còn chưa lắc được mấy cái đã bị hắn túm lấy cằm ép vào sát cửa kính ô tô.
"Anh...!Anh làm gì vậy?"
"Anh chứng minh cho em xem trong trái tim này chỉ có một người duy nhất là Tạ Tranh.
"
Nói rồi hắn hôn lên môi Tạ Tranh, nụ hôn kéo dài xuống cổ rồi trườn qua xương quai xanh, cuối cùng là dừng lại ở bầu ngực.
Hắn sợ nếu còn xuống nữa thì bản thân sẽ không thể kiềm chế được nữa.
Thấy Tạ Tranh còn nhắm mắt, hắn không nhịn được bật cười thành tiếng.
"Em nhắm mắt làm gì?"
Cô hé một mắt ra nhìn, thấy hắn đã ngồi lại chỉnh tề thì cũng bật dậy cài lại nút áo rồi chỉnh dây an toàn.
Hai má cô đỏ như đốt, xấu hổ không dám nhìn Mặc Kinh Vũ.
Ngay ngày hôm đó, cộng đồng mạng lại được dịp dậy sóng với một loạt bài báo đăng tin rửa oan cho Tạ Tranh, đồng thời công khai cô là hôn thê của Mặc Kinh Vũ.
Những người trước đó mắng Tạ Tranh đột ngột quay xe đẩy thuyền cho cô và hắn.
Nhưng như vậy cũng tuyệt nhiên chẳng thấy lời mắng chửi nào dành cho Triệu Lan Vy cả.
Có hay chăng đó cũng chỉ là những lời bênh vực cho rằng đó chỉ là một trò đùa bị nhà báo cố tình thêu dệt chứ Triệu Lan Vy không hề liên quan gì.
Đọc những dòng tin tức đó Tạ Tranh chỉ biết lắc đầu ngao ngán, lúc trước cô bị đẩy lên đầu ngọn sóng, đến khi minh oan rồi thì trách nhiệm bị đẩy cho kẻ khác thế thân.
Bẵng đi một tuần, mọi thứ dần trở nên bình thường trở lại, những ngày này Tạ Tranh đều chăm chỉ đến công ty làm việc gánh vác trách nhiệm phụ ông nội.
Đến tối lại chạy sang quán bar của Tạ Yên Yên phụ việc cho cô ấy.
Dạo gần đây công việc buôn bán của Tạ Yên Yên không tốt lắm, có nhóm người vào quán uống say thường xuyên quậy phá làm cho khách hàng sợ hãi bỏ chạy đi cả.
Vệ sĩ ở đó cũng bị đánh đến xin thôi việc cả rồi, giờ chỉ còn lại hai người.
Tạ Tranh vừa đến nơi đã nghe thấy tiếng la hét từ xa, quan sát kỹ chút thì bên trong là Tạ Yên Yên và một nhóm khách nam đang quậy phá, đập đồ trong quán.
Không nghĩ nhiều, Tạ Tranh xoắn tay áo lên, bước thẳng tới chỗ Tạ Yên Yên.
"Chị à, chúng là ai vậy?"
Tạ Yên Yên nhìn thấy Tạ Tranh thì mừng rơi nước mắt.
"Bọn chúng là nhóm người thường uống say rồi đến phá quán của chị."
"Lùi ra sau đi, để em xử lý cho.
Nhưng mà em lấy công đấy nhé."
Tạ Tranh nghịch ngợm cười.
Dứt lời, cô bước thẳng đến chỗ một tên đang la hét tung một cước vào ngay giữa lưng làm cho gã ta cắm mặt xuống đất.
Chỉ có năm tên thôi nếu chúng không lên cùng lúc thì Tạ Tranh có thể xử lý được.
Đôi chân dài của Tạ Tranh liên tục tung ra những cú đá vào nhằm vị trí quan trọng của đối phương.
Một gã đập vỡ chay bia trên tay rồi dùng nó đánh với Tạ Tranh, chỉ thấy cô giữa được tay tên đó xoay người một cái phá vỡ thế tấn công của gã.
Nhưng dù có mạnh đến mấy thì Tạ Tranh vẫn là nữ, cô không chú ý có người mang theo gậy đánh lén vào lưng cô.
Tạ Yên Yên vẫy tay bảo vệ sĩ xông vào cứu Tạ Tranh còn bản thân thì gọi cho Mặc Kinh Vũ đến.
"Khốn kiếp, dám đánh lén bà à."
Tạ Tranh nén cơ đau lại, đấm vào mặt gã một cái rõ đau.
Hai tên vệ sĩ chỉ để làm màu thôi chứ cũng chẳng đánh đấm được bao nhiêu, chủ yếu là dựa vào Tạ Tranh.
Cô đánh gục được ba tên, còn hai tên to con nhất và hung hăng nhất nhưng sức cô sắp không đủ rồi.
Bọn này ỷ mạnh hiếp yếu, còn giở trò đánh lén.
Cũng may thời gian Tạ Tranh vờn với chúng đủ lâu để Mặc Kinh Vũ tới nơi.
Hắn tức tốc chạy đến chỗ của cô, thấy Tạ Tranh đã thấm mệt thì kéo tay cô ra phía sau.
"Phần còn lại cứ giao cho anh."
Tức thì ánh mắt của hắn trở nên lạnh tanh, bá khí tỏa ra đủ sức ép chết người đối diện.
Hắn dùng tay không chặn cây gậy bóng chày, rồi tung cước đá vào bụng gã to con.
Chẳng mấy chốc hai tên đó phải nằm gục dưới chân Mặc Kinh Vũ.
Đối với người khác thì Mặc Kinh Vũ quả thật rất ngầu, còn đối với Mặc Kinh Vũ có là sự cái giá phải trả khi động vào người phụ nữ của hắn.
Giải quyết xong, hắn phủi tay xoay người bước lại bế Tạ Tranh đi thẳng ra ngoài.
Thả cô vào trong xe, hắn lạnh lùng quay về chỗ ngồi rồi nhấn ga lao đi vun vút.
Hình như hắn giận cô rồi, tuy hành động rất dịu dàng nhưng hắn lại không thèm nhìn cô cái nào cả.
Cũng không hỏi thăm một câu.
Hắn đưa cô về căn nhà ở chung cư, lại bế cô từ xe lên đến tận phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi đi ra ngoài lấy hộp thuốc.
Mặc Kinh Vũ xem xét vết thương, sắc mặt càng khó coi hơn.
Cái cách hắn nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Đau!"
"Em còn biết nói đau nữa à? Rốt cuộc em nghĩ gì mà một mình đánh năm người hả? Nếu anh không tới kịp thì có phải bọn chúng đem em phơi khô luôn rồi không?"
Mặc Kinh Vũ hừng hực lửa giận nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Tạ Tranh lại không thể mắng tiếp.
Hắn đành nuốt cục giận xuống, nhẹ nhàng lau vết thương cho cô..