Chiếc xe dừng lại trước một tòa chung cư, hắn đi theo thói quen đến trước một căn phòng, khẽ đưa tay nhập lại mật khẩu mà đã bốn năm rồi không gõ.
Đã lâu như vậy rồi, không biết nơi này còn hoạt động tốt không? Hắn đoán bên trong đã ngập trong bụi bậm và mạng nhện.
Một tiếng "cạch" vang lên cánh cửa mở ra, cảm xúc đầu tiên khi hắn nhìn thấy căn phòng chính là bất ngờ.
Mọi thứ vẫn ở yên chỗ cũ, không hề xê dịch, ngay cả chiếc đồng hồ treo trên tường cũng vẫn hoạt động tích tắc từng giây.
Không có bụi, không có mạng nhện, ngược lại có chút ấm áp giống như nơi này vẫn có người sống.
Hắn bước vào, đi đến máy pha cà phê trước nhất, loại cà phê này đã ngừng tung ra thị trường rồi, nhưng mà ở đây lại có rất nhiều.
Hương vị vẫn không thay đổi.
Mặc Kinh Vũ nhấp một ngụm, sự sung sướng hiện rõ trên khuôn mặt điển trai.
Hắn đoán rằng Tạ Tranh đã thu mua lại toàn bộ chỗ cà phê này, bởi vì cô không có sở thích uống cà phê, nhưng hắn thì có.
Nghỉ ngơi ở phòng khách một lúc, Mặc Kinh Vũ cũng rời khỏi đây, bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp để hắn xuất hiện.
Dọn lại mọi thứ y như cũ, Mặc Kinh Vũ âm thầm rời đi.
Sau khi Mặc Kinh Vũ rời đi khoảng chừng ba mươi phút sau Tạ Tranh mới đến.
Cô không nhận ra sự thay đổi nào ở đây cả, vô tư tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
Cô ghi lại những việc xảy ra của hôm nay vào một mảnh giấy sau đó dán lên tường trong phòng ngủ, thói quen này đã hình thành suốt bốn năm nay rồi, cả một khoảng tường rộng đều chi chít giấy và chữ của Tạ Tranh.
Cô mong rằng một ngày nào đó Mặc Kinh Vũ quay về có thể thấy được cuộc sống của cô khi không có hắn đau khổ như thế nào, trưởng thành như thế nào, mạnh mẽ như thế nào.
Ngoài ra đó cũng là động lực để Tạ Tranh tiếp tục vươn lên cho những ngày sau.
Ở một diễn biến khác, Mặc Kinh Vũ đã có mặt tại Mặc gia, hơn chục người quần áo chỉnh tề đứng cuối người chào mừng chủ nhân.
Lần này hắn về chính là để tiếp quản tập đoàn thay cho ông nội và cha.
Đồng thời sẽ định cư ở tại đây, hắn muốn phát triển trên quê hương, tổ quốc.
"Cậu chủ, đây là danh sách nhà hàng để mở tiệc mừng cậu về nước, mời cậu xem qua."
Chú Phương, quản gia riêng của Mặc Kinh Vũ cúi gập người dâng lên một tập tranh ảnh dày cộp.
Hắn không thích ăn mừng, không thích mở tiệc, càng không thích làm rùm beng nhưng mà đây lại là lệnh của Mặc Quang Thống, hắn dám không đồng ý?
"Chú cứ chọn là được rồi."
Hắn nói xong liền đưa cho chú Phương ba gói cà phê dặn dò chú pha xong thì mang lên phòng cho mình.
...
Mới đó đã một tuần kể từ ngày hắn về nước, tạm thời chuyện hắn về vẫn chưa công bố đến tập đoàn, mục đích là để giám sát xem khi không có người lãnh đạo ở đây thì nhân viên làm việc như thế nào.
Hắn cải trang thành nhân viên trà trộn vào trong tập đoàn, đúng là nếu không ở vị trí khác sẽ không thể nhìn thấy cách làm việc tồi tệ của đám nhân viên này.
Người thì vừa làm việc vừa cắn hạt dưa, người thì cười đùa như thể nhà của mình, lại còn trốn việc đi chơi, đùng đẩy công việc cho nhân viên thử việc, cách thức ăn mặc diêm dúa càng khiến cho Mặc Kinh Vũ tức giận hơn nữa.
Giờ thì hắn đã hiểu tại sao doanh thu ở đây luôn thua lỗ, năng suất thấp kém đến như vậy rồi.
Từng là tập đoàn lớn mạnh bậc nhất cả nước, giờ thì hay rồi, bị những công ty khác đè đầu cưỡi cổ.
Thật phí phạm khi bỏ tiền để nuôi lũ vô dụng này!
Mặc Kinh Vũ tức giận ầm ầm, đang định rời đi thì bỗng nhiên bắt gặp một cô gái với mái tóc đen xõa dài, khuôn mặt xinh xắn như một thiên thần nổi bật nhất là đôi mắt tròn xoe thuần khiết.
Vóc dáng nhỏ nhắn đó chỉ muốn cho người khác ôm vào lòng mà bảo vệ.
Quan trọng nhất, cô gái đó chính là người khiến cho hắn mất ăn mất ngủ cả mấy năm liền.
Tạ Tranh đã lớn thật rồi, không còn là cô nhóc nghịch ngợm nữa thay vào đó là sự điềm tĩnh và nét lạnh lùng nhưng quyến rũ vô cùng.
Tạ Tranh nhìn đồng hồ sao đó nghiến răng đi đến chỗ lễ tân.
"Xin hỏi khi nào tôi mới gặp được giám đốc Trương vậy?"
Lễ tân nhìn cách ăn mặc đơn giản của Tạ Tranh thì liếc mắt khinh thường.
"Đợi chút đi, giám đốc đang họp rồi."
"Đợi? Tôi đợi ở đây ba tiếng đồng hồ rồi đấy, tôi muốn gặp ông ấy, đây là hợp đồng rất quan trọng.
Phiền cô thông báo giúp tôi."
"Đã nói cô đợi thì cô cứ đợi đi, người ta bận trăm công nghìn việc, ba tiếng của cô to tát gớm nhỉ?"
Lễ tân nói xong còn không quên lườm Tạ Tranh một cái, vốn dĩ cô ta chưa hề thông báo, cũng không biết giám đốc Trương có họp hay không.
Chỉ là Tạ Tranh không đưa tiền cho cô ta thì đừng mơ gặp ai cả.
Mặc Kinh Vũ đứng một bên quan sát âm thầm ghim hết mọi thứ vào trong lòng.
Hắn gọi trực tiếp cho giám đốc Trương, nói vỏn vẹn vài chữ rồi cúp máy.
Không đầy ba phút, giám khảo Trương đã xuống tận đại sảnh mời Tạ Tranh lên phòng bàn bạc công việc..