Đột nhiên một viên phấn bay thẳng vào chỗ của hai người, cả hai đồng loạt hướng mắt lên phía bục giảng.

Mặc Kinh Vũ đẩy nhẹ gọng kính, ánh mắt đen sâu bí ẩn mang vẻ đẹp cuốn hút đang chằm chằm nhùn về phía của Tạ Tranh và Kim Hạ.
"Nói chuyện riêng, mau lên bảng giải bài tập cho tôi."
Tạ Tranh hừ lạnh một cái, cô quay đầu sang Kim Hạ lạnh lẽo nói.
"Một cặp mà như vậy sao?"
Kim Hạ bất giác bị biểu cảm đáng yêu của Tạ Tranh chọc cho bật cười thành tiếng.
Nhặt viên phấn trắng, bài toán trước kia khiến cho cô phải vắt óc suy nghĩ thật nhiều thì bây giờ đã trở nên đơn giản.

Trong đầu của Tạ Tranh nhớ lại những lời mà Mặc Kinh Vũ nhắc đi nhắc lại, từng bước, từng bước đều được Tạ Tranh hoàn chỉnh.
Hắn đứng bên cạnh xem Tạ Tranh giải bài toán không kiềm được mà xoa đầu cô.

Con nhóc của hắn lớn rồi.

Trong lòng an tâm hơn rồi.
Một tuần ôn tập vất vả với sức nặng của rất nhiều môn học vừa kết thúc thì lại thêm một tuần thi cử rút cạn thể lực của thanh niên trẻ cũng đã nhanh chóng bước vào gia đoạn chấm dứt.

Sau ngày hôm nay nữa thôi, họ sẽ được tự do ăn ngủ, quay về khoảng thời gian nhàn hạ như xưa.
Tạ Tranh phi ra khỏi phòng thi, trên khuôn mặt xinh xắn tựa thiên thần là nụ cười thỏa mãn.

Cô xách ba lô vội vã đi tìm Kim Hạ ngay.

Trường của cô vào mỗi đợt thi sẽ trộn tất cả học sinh cùng khối lại rồi chia ngẫu nhiên, vì vậy giữa cô và Kim Hạ đều thi ở hai phòng khác nhau.
Vừa nhìn thấy bóng dáng rụt rè quen thuộc, cô đã ngay lập tức nhận ra và ôm chầm lấy Kim Hạ, miệng không ngừng gọi với cái tên thân thương.
"Tủ Sách, tôi nhớ cậu quá đi thôi.

Nào chúng ta đi ăn nhé."
Tủ Sách là biệt danh mà Tạ Tranh đặt cho Kim Hạ, bởi vì trong đầu của Kim Hạ chỉ chứa kiến thức, còn trong phòng ngủ thì chỉ chứa tài liệu kiến thức.

Trông kiểu gì cũng giống như tủ sách vậy, cái gì cũng có.

Quá đa năng!
Kim Hạ định đồng ý nhưng lại nhìn thấy Mặc Kinh Vũ đang tiến lại trong lòng liền muốn tác hợp cho cô bạn của mình.

Kim Hạ gằn giọng, cười ngượng.
"Hôm nay tôi bận rồi, hôm khác hẵng đi ăn được không?"
Kim Hạ nói xong liền giả vờ nhìn vào điện thoại rồi bày ra vẻ mặt vội vàng.
"Tôi đi trước nhé, tạm biệt Tranh Tranh."
Kim Hạ rời đi bỏ lại Tạ Tranh một mình chới với, bao nhiêu hân hoan của cô phút chốc bị dập tắt không còn một tia lửa.

Trông theo dáng điệu vội vàng của Kim Hạ lòng cô hụt hẫng vô cùng.
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên thu hút sự chú ý của cô.

Quay người lại, trước mặt là cảnh tượng học sinh nép về hai bên chừa ra một lối đi ở giữa.

Dưới con mắt ngưỡng mộ của bao nhiêu người hắn tặng cho cô một bông hoa hồng màu đỏ.
"Tiện tay nhặt được, cho nhóc đó."
Tạ Tranh vươn tay nhận lấy đóa hoa không kiềm được mà bĩu môi một cái chê bai.

Còn chưa để cho cô kịp nói gì hắn đã kéo tay cô dẫn ra ngoài.
"Đi ăn thôi.

Tôi đói rồi."
Hắn đưa cô đến một nhà hàng đồ nướng, vừa mới bước vào đã ngửi thấy mùi thịt thơm phức rồi, Tạ Tranh cực kì phấn khích.

Gia Khánh đã chờ sẵn ở đó, vừa nhìn thấy Tạ Tranh và Mặc Kinh Vũ anh liền vui vẻ vẫy tay gọi họ lại.

Gia Khánh đang nướng thịt, thớt thịt vàng ươm xì xèo trên bếp không khỏi làm cô nuốt nước bọt.
Gia Khánh đưa cho cô một miếng vừa chín tới, thịt vào miệng đã cảm nhận được hương vị đậm đà cùng mùi hương đặc trưng của thịt.

Cô vừa nhai vừa giơ ngón cái biểu thị bản thân rất thích.
"Cái này đặc biệt chuẩn bị cho cô đó."
Gia Khánh nói, tay vẫn chăm chú vào bếp thịt.
"Cảm động quá, cảm ơn các anh."
Ăn xong, cả ba cùng đi shopping sau đó xem phim cuối cùng là công viên giải trí.

Trời bấy giờ đã về đêm, cả bầu trời đen như khoác lên mình một chiếc áo đính đầy đá quý sáng lấp lánh.

Khu công viên giải trí này đã được Mặc Kinh Vũ bao rồi, hắn chuẩn bị những thứ này đều vì Tạ Tranh.
Gia Khánh từ xa chạy tới trên tay là một túi pháo sáng.
"Cầm cái này đi, tạo không khí lãng mạn."

Mặc Kinh Vũ nghe đến bốn chữ không khí lãng mạn trong đầu liền nhớ lại vụ tai nạn lần trước cũng vì không khí lãng mạn mà ra.

Gia Khánh dường như đọc được suy nghĩ của hắn, xua tay, đấm ngực ra vẻ uy tín.
"Yên tâm cứ tin ở tôi.

Lần này đảm bảo sẽ thành công, cô ấy chắc chắn sẽ bị rung động."
Mặc Kinh Vũ nghe vậy thì cười, không quên đưa tay chỉnh lại tóc mái.

Nói gì chứ với nhan sắc tuyệt vời này của mình thì hắn tự tin lắm.
Phía bên kia, Tạ Tranh đang tung tăng chạy nhảy trong công viên giải trí, từ hồi học cấp hai đến giờ Tạ Tranh mới được quay lại đây chơi.

Ký ức thời thơ ấu ùa về trên đôi môi đỏ mọng.
Hắn cũng cô chơi rất nhiều trò chơi, tuy nhiên trái với sự vui sướng của Tạ Tranh thì Mặc Kinh Vũ trông tệ lắm.

Hắn không chịu nổi với mấy pha uốn lượn của tàu siêu tốc, nhưng vì Tạ Tranh nên đành hy sinh ngồi cùng cô hơn mười chuyến tàu.

Xuống đến mặt đất, Mặc Kinh Vũ loạng choạng bước không nổi, ngã lên ngã xuống, chưa bao giờ hắn thấy yêu mặt đất như bây giờ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play