Trên đường trở về, hai đứa người ướt nhẹp nằm trong ngực bọn họ, nước mắt trên mặt còn chưa khô.
Cá Thời Lục bắt được đều bị Thiên Huỳnh thả đi. Anh ấm ức cũng không nói được, bế Thời Thiên trong lòng, đầu nghĩ cách ngụy biện, không phải, là giải thích.
“Sao anh biết không chú ý chút là bọn chúng đã ngã, anh cũng cũng đâu cố ý.” Anh ấm ức lẩm bẩm.
“Em còn thả hết cá của anh đi. Anh cực khổ cả buổi mới bắt được.”
“Anh nói mà không thấy xấu hổ à!” Không nhắc thì thôi, nhắc tới Thiên Huỳnh liền nổi nóng.
“Bắt anh cực khổ bắt cá sao? Bảo anh đưa con đi chơi, anh lại chơi đến vui vẻ, quên hết hai đứa nó.”
“Lớn như thế rồi mà chẳng khác gì con nít.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play