Ban đêm, khi hai người đang nằm trên giường, Thiên Huỳnh nhớ lại chuyện ban ngày không khỏi cầm tay anh hỏi.
“Đại khái là tháng đầu tiên em đến đây, ăn không quen đồ Bắc Kinh nên quyết định tự mình nấu cơm.”
“Cũng có thể là mỗi năm em đều bị dị ứng lông mèo vào tháng ba tháng bốn, lúc gọi về nhà thì bất đắc dĩ phải cúp điện thoại, còn có một lần không thể nhìn thấy sao trời.”
Vô số thời khắc bé nhỏ, Thời Lục chỉ thuận miệng nói ra mấy cái. Lại nói, mấy năm nay hai người cùng sống chung ở Bắc Kinh, không bằng nói là Thiên Huỳnh ở đây cùng cậu hai năm.
“Lộc Lộc.” Thiên Huỳnh cảm động đến nước mắt lưng tròng, ngẩng mặt nhìn anh chăm chú.
Vốn dĩ Thời Lục sắp chìm vào giấc ngủ, quay đầu lại thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cô, trái tim không khỏi ngứa ngáy liền xoay người đối mặt với cô.
“Hả?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play