Vừa về đến nhà, nó đã gặp khuôn mặt tối sầm của hắn ở phòng khách.
" Em về rồi nè hihi " nó vẫy tay chào hắn.
" Lên phòng tôi một chút " nói rồi hắn đứng lên, đi thẳng lên lầu.

Nó cũng lẽo đẽo theo sau.
Nó vừa bước vào phòng thì hắn đóng cửa 1 cái RẦM, xem ra đã tức giận rồi.
" TÔI NÓI VỚI EM VỀ ĂN CƠM ĐÚNG GIỜ MÀ? BÂY GIỜ ĐÃ MẤY GIỜ RỒI?! HẢ??! " hắn nói bằng giọng vô cùng tức giận và quát lớn.
" Xin lỗi..

tại ba mẹ Phương Yến muốn em ở lại ăn cơm nên..

" nó cuối đầu xuống đất, hay tay bấu vào vạt áo, bây giờ nó như 1 con mèo nhỏ ngu ngốc yếu đuối đang bị 1 con cọp hung dữ bắt nạt.
" thế còn điện thoại? sao lại không nghe ? " lúc này giọng hắn diệu nhẹ lại 1 chút.
" Tại em để chế độ im lặng...!"
" Hay là đi chơi với thằng nào ? " hắn lại cố gặng hỏi nó.
" Em đã nói là không rồi!! với lại anh có quyền gì mà quản em?! em chỉ về nhà muộn không ăn cơm thôi mà, anh có mất miếng thịt nào không? đã vậy còn quát em!! " lúc này nó vô cùng bực mình, nó đã nói bao nhiêu lần rồi mà cái tên tiểu Bát này cứ nghi ngờ nó, vả lại hắn không có tư cách để nghi ngờ, hắn là gì của nó mà đòi quản nó chứ.

Nói xong nó không để cho hắn mắng trả nữa, giận dỗi giẫm chân đi về phòng.
" Được! em nghĩ tôi sẽ dỗ em sao? có giỏi thì đừng bao giờ nhìn mặt tôi nữa ! " hắn cũng tức giận mà quát nó, nhưng đáp lại sự giận dỗi của hắn là một tiếng RẦM.
__________________
Đến giờ cơm chiều, nó xuống phụ dì Vương với thím Phương dọn chén bát, đồ ăn ra bàn.
" Xuân Nghi gọi tiểu Bát xuống ăn cơm đi con " dì Vương bảo nó, vì đây cũng là chuyện thường xuyên nó làm.
Nó thì làm sao có thể vác cái mặt nó lên phòng gọi hắn xuống chứ? nó đang giận hắn mà, nên nó bèn tìm 1 lí do hết sức thuyết phục.
"Ui da sao tự nhiên con chóng mặt quá dì Vương ơi " nó giả vờ đưa tay lên sờ đầu, đôi mắt chuyển sang uể oải, nét diễn không hề giả trân tí nào luôn !

" Xuân Nghi con sao thế hả?? để dì chở con đi bệnh viện " dì Vương cùng thím Phương hốt hoảng, lo lắng hỏi han nó.
Vừa lúc này Hàn Thất Bát tự đi xuống ăn cơm, lúc này nó mới ngưng diễn vì nó đã hoàn thành mục đích không gọi hắn xuống ăn cơm rồi.
" Tự nhiên con hết chóng mặt rồi, mình dùng cơm đi ạ " nó bỗng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Dì Vương và thím Phương nhìn nhau cười, họ nhìn hành động giả trân của Xuân Nghi cùng với nét mặt bực mình của Thất Bát là cũng đủ biết hai đứa cãi nhau, vì trước giờ khi Thất Bát gặp Xuân Nghi thì cái ánh mắt lạnh lẽo, vô cảm của hắn lại chuyển sang ấm áp đến lạ thường.
Trong giờ ăn, không ai nói với ai 1 câu nào, thấy không khí căng thẳng, dì Vương mới lên tiếng hỏi :
" Hai đứa giận nhau sao? "
" Không có !! " nó và hắn cùng đồng thanh, sau đó lại nhìn nhau 2s rồi lại quay mặt đi chỗ khác.
" Vậy thì tốt " dì Vương nhìn 2 đứa này giận dỗi trông đáng yêu làm sao, bà lại nhớ về thanh xuân tươi đẹp của bà.
Sau khi ăn cơm xong, nó phụ thím Phương rửa bát mặt dù thím Phương đã không cho, nhưng nó cố chấp quá đành gật đầu đồng ý.
Rửa bát xong, nó lên phòng tắm rửa rồi ngồi vào bàn học làm bài tập, có bài nào khó, nó lại gọi video call cho Phương Yến - cô bạn xinh đẹp tài giỏi của nó.
" Bài này làm sao mày ? " nó hỏi Phương Yến.

" Trời ơi ngu quá bài này cũng không biết làm "
" Du diên quá nha, mày không chỉ tao là mai tao sẽ cắn yêu mày đấy!!"
" Sợ bị cắn quá nên phải chỉ thôi "
2 người nói chuyện với nhau, Xuân Nghi thì đeo tai nghe, lúc này thì Thất Bát định vào xin lỗi nó, quả thật anh nhà không thể nào giận cô bé đáng yêu kia quá lâu được.

Nhưng đứng ngoài cửa hắn lại nghe được cuộc trò chuyện ở phía trên, chỉ nghe giọng Xuân Nghi thôi, nào là cắn yêu gì gì đó, máu trong lòng hắn lại sôi lên 1 lần nữa, thế nên hắn lại giận tiếp, quên đi ý định xin lỗi lúc nãy.
" Nói chuyện nhỏ nhỏ coi ồn ào quá " hắn tức giận nói lớn tiếng vào bên trong sao đó giận dỗi đi về phòng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play