Đầu xuân thoáng chốc đã đến, mẫu nữ Lý thị được mang ra hành hình thị chúng, các tội danh được tuyên ra, trước khi lãnh hình bị ngàn người vạn người mắng chửi rủa sả.
Người tuyên án là Thừa Tướng đương triều, sau khi tuyên đọc tội danh, hắn liền lớn giọng đầy lạnh lẽo tuyên án.
"Lý thị mưa sát hoàng thân, trước hành động phóng hỏa thiêu người, nay bổn quan xử thiêu."
Tiếng gõ mộc bản vang dội, người thi hành rất nhanh đã châm lửa.
Ánh lửa có dầu hỏa mà nhanh chóng bùng lên, màu lửa đỏ cam rực rỡ chớp mắt nuốt sống Lý Tinh Liên.
Miệng bị bịt kín, dẫu có bị thiêu đến đau đớn khó nhận thì cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Ánh mắt hắn chứng kiến tất cả, trong thâm tâm chỉ nghĩ đến, liệu lúc đó nàng cũng đau đớn như thế này chứ.
Gần trăm cô nương Tụ Hoa Phường đứng bên dưới, trong tiếng mắng chửi đáng đời của dân chúng xung quanh, bọn họ vẫn cứ lạnh nhạt quan sát tất cả.
Bình thẩm đứng trước tất cả, bà bình thản nói "Có nợ phải có trả. Quy luật trời định, sao có thể sai."
Oan tình năm đó, dẫu cho có muốn giấu đi để người đợi không biết thì vào một khoảnh khắc nào đó vẫn sẽ phải hiển lộ dưới thái dương.
Đợi khi người tản dần đi, thế lửa rút lui chỉ lộ ra một cái xác cháy đen thì bà mới quay đầu rời đi.
"Trở về thôi. Chúng ta còn phải dựng lại Tụ Hoa Phường, không thể bỏ lỡ thời gian được.
***
Vĩnh Hưng Đế đăng cơ, đất nước càng thêm phồn thịnh, những quyết sách đúng đắn của y đã giúp dân chúng có cuộc sống thoải mái hơn trước kia.
Mà nếu kể công lao thì Thừa Tướng cũng không thể thiếu phần, bởi y quyết đoán sát phạt, trong cơ cấu triều đình không dám động chạm thứ không nên động.
Bởi vậy thứ nên đến với dân chúng vẫn sẽ đến đủ với dân chúng.
Vào năm thứ hai Vĩnh Hưng Đế trị vì, Tụ Hoa Phường năm nào cháy đến chỉ còn tàn tích đã lại mở cửa đón khách.
Nơi này vừa giống xưa lại vừa không giống.
Giống bởi cô nương vẫn xinh đẹp như thế, Bách Hoa Tửu vẫn đượm hương hoa làm lòng người say mê.
Không giống chính là tú bà đã không còn là Tú Nương kinh diễm động lòng người nữa, thay vào đó là Lan Hương.
Ngay cả quy tắc cũng thay đổi, từ đây Tụ Hoa Phường không tiếp khách qua đêm, chỉ nhận khách nhân đến thưởng thức đàn ca múa hát.
Đại sảnh là vũ đài lớn, lầu hai là gian nhỏ, lầu ba có hàng chục Vô Nhan Tử tấu nhạc.
Cả tòa lầu các ngập trong tiếng nhạc tựa tiên cảnh, dù không tiếp khách qua đêm cũng vẫn có khách nhân bỏ ngàn lượng để hưởng sắc hương nơi này.
***
Thái dương dần ngả về tây, Cố Khâm khi hạ chiều vẫn luôn đến cửa sau đứng đợi.
Đó như là một thói quen, có lẽ đúng hơn là mong chờ.
Mong sao mọi điều chỉ như một giấc chiêm bao, cửa mở ra nàng sẽ xuất hiện, khi đó hắn sẽ tỉnh mộng.
Mãi đến khi thái dương chỉ còn là một vệt cam sắc mờ nhạt thì hắn quay lưng đi.
Chỉ là vừa mới quay lưng đi thì cửa gỗ phía sau kéo kẹt mở ra.
Hắn kinh ngạc lại mừng vui quay đầu nhìn lại, vậy nhưng thất vọng thay, người mở cửa là một tiểu hài tử tầm năm tuổi.
Đứa trẻ mặc một thân lục y thượng hạng, khuôn mặt trắng trẻo đô đô đáng yêu, nhất là đôi mắt như tiểu hồ lý kia cùng nốt ruồi lệ ở khóe đuôi mắt phải.
Nó chớp mắt nhìn hắn, cuối cùng che miệng nhỏ a một tiếng, nói với chất giọng đầy mùi sữa "Ai nha, sao lại có người ở cửa sau thế này!?"
Lời nói của nó vừa thốt lên thì có một cái quạt tròn nho nhỏ gõ vào đầu nó, theo sau xuất hiện là một tiểu nữ hài một thân phấn y cùng nó giống nhau như đúc, chỉ là nét mặt non nớt vẫn sắc sảo hơn, nốt ruồi lệ lại nằm ở bên trái.
Thanh âm tiểu nữ hài non nót nhưng cố tỏ ra bản thân là một cô nương mà cằn nhằn "Ta đã nói đệ rồi, đừng có bày ra dáng vẻ lén lút đó."
Nam hài xoa xoa đầu nhỏ, chu môi nói "Vậy nhưng chúng ta là lén trốn đi chơi nha."
Tiểu nữ hài nghe thế thì hừ một tiếng, nói "Vậy cũng không cần bày ra bộ dáng xấu như vậy chứ? Đệ có tự cảm thấy tổn hại mặt mũi không hả?"
Thế giới của trẻ con đều là một vòng kín, khi chúng tập trung sẽ không để ý đến xung quanh.
Chỉ duy Cố Khâm đứng chứng kiến tất thảy lại khác, hắn trừng mắt nhìn thật kỹ hai đứa nhỏ.
Đến cuối cùng hắn nuốt khan một ngụm rồi mới cố gắng cất giọng dịu dàng hỏi "Hai đứa... tên là gì vậy?"
Lúc này đây hai đứa nhỏ mới tỉnh hồn, vậy nhưng đứng trước người lạ lại không hề sợ hãi.
Nhất là tiểu nữ hài, đứa bé đứng ra dõnh dạc trả lời "Ta là Tiểu Tưởng, còn đệ đệ là A Tưởng."
Bất ngờ trước tên gọi của hai đứa nhỏ, hắn không khỏi kinh ngạc hỏi lại "Hai đứa cùng một tên sao?"
Tiểu Tưởng một bộ bình tĩnh đáp lại "Bình thái thái nói, khi sinh chúng ta mẫu thân chỉ kịp đặt một chữ Tưởng. Mẫu thân qua đời sớm, Bình thái thái nói đợi sau này phụ thân tới sẽ đặt tên cho chúng ta nha."
Lúc này Tiểu Tưởng mới chớp chớp đôi mắt mà ngước lên hỏi hắn "Vậy quan nhân muốn tìm ai mà lại đứng đây vậy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT