Sự việc năm đó đã được tra xét, vậy nhưng đều là lão hồ ly, sao có thể không biết trong một số lợi ích thu được thì chẳng bao giờ những kẻ thấp cổ bé họng có thể làm được.

Lòng tham có thể có, nhưng có gan để tham hay không lại là đằng khác.

Mọi người đều rõ ràng nhưng đều là ngầm hiểu với nhau, bảy người kia cũng chỉ là tôm tép thế mạng.

Bàn tay giấu trong tay áo của hoàng hậu siết chặt lại, móng tay sắc nhọn như muốn đâm thủng phượng bào đại diện cho thân phận tôn quý.

Nàng ta hít sâu một hơi cố lấy lại bình tĩnh mà hỏi "Lão Vương Phi, chuyện này sớm đã tra rõ rồi, hiện tại người lại lôi ra ám chỉ ta là có ý gì chứ?"

Lưu lão Vương Phi tức tới phì cười, bà giơ quyển sổ sách trong tay lên mà chế nhạo nói "Hoàng Hậu đừng nghĩ ta lấy được thứ này trong tay Thứ sử Nam Lương. Vật này là từ Lý phủ đi ra, đúng hơn là từ viện tử cũ của Lý tiểu thư năm đó đi ra."

Nghe được lời này, Chu Hưng Đế đưa ánh mắt nghi ngờ về phía hoàng hậu của mình.

Lý Tinh Liên lúc này đây đã hoảng rồi, nhưng nàng ta vẫn bày ra điệu bộ khiếp sợ mà che miệng thốt "Không thể nào! Ta đã nhiều năm gả vào cung, thứ như vậy sao lại ở đó được!"

Quả thật nàng ta đã gả vào cung được hơn mười năm, lời này không có sai. Nhưng người Lý gia cương trực, cả đời thanh liêm sẽ không làm ra sự tình như tham ô.

Cuối cùng trong đầu những người ngồi đây hiện ra một người, là Lý phu nhân.

Lưu lão Vương Phi quyết cắn chặt, sao có thể dễ dàng nhả nàng ta ra "Hoàng Hậu thật là tuyệt tình, giết phụ (thân) thí thái gia(ông nội) để che lấp án giết người của bản thân. Bây giờ cũng không tiếc đẩy mẫu thân ra gánh tội, quả nhiên trong người chảy huyết dịch của Lục gia."

Ánh mắt bà đưa qua nhìn người ngồi đầy đại điện, nói tiếp "Ở đây đều là trung thần lương tướng, tâm sáng như gương. Các vị ở đây hẳn là biết, một phu nhân thì lấy đâu ra thực quyền để sai khiến kẻ khác a. Suy đi nghĩ lại, khắp cả Lý gia cũng chỉ có Hoàng Hậu đủ năng lực để bao che tất cả."

Bà không hề đưa ra nghi vấn cho hoàng hậu, mà chỉ mặt gọi tên.

Tội danh tham ô, làm người không đủ nhân đức, bất nhân bất hiếu. Chức vị này của nàng ta, phế rồi.

Lý Tinh Liên cảm thấy bản thân hỏng mất rồi, nàng ta trợn trừng mắt mà ngã ngồi giữa đại điện, trời đất như đang ầm ầm sụp đổ.

Nhưng Bình thẩm sẽ không tha cho nàng ta dễ dàng như thế "An Lạc Hoa công chúa trước giờ đều ngụ tại Tụ Hoa Phường, tục danh thường xưng là Tú Nương. Vào hai năm trước bị thiếu trong hỏa hoạn, khi tìm thấy thi thể thì trên đó có một con dao, ký hiệu bên trên thuộc Lý gia."

Con dao đó lúc này đang nằm trên khay gỗ, phần chuôi cháy đen, lưỡi dao vẫn sáng bóng tựa như có thể soi sáng đêm đen.

Mưu sát hoàng thân! Tội này chỉ có thể lăng trì xử tử, Lý Tinh Liên nàng chưa muốn chết như vậy!

Nàng ta lắc đầu khóc than "Thứ này có thể là của Lý gia thật! Nhưng nó tuyệt đối không phải của ta!"

"Đúng rồi! Là mẫu thân! Vật này ta từng thấy trong phòng phụ thân! Chắc chắn là mẫu thân làm!" nàng ta liên tục khẳng định là Lý phu nhân làm.

Ánh mắt của hai người rũ xuống nhìn nữ nhân quyền uy nhất thiên hạ đang hèn mọn trước mặt bọn họ, trông sao cũng thật lực cười.

Lưu lão Vương Phi bình thản nói "Vậy thì cho mời Lý phu nhân tiến vào cùng đối chứng đi."

Nghe vậy, Lý Tinh Liên hướng mắt đến cửa điện đang rộng mở. Ở đó có quan sai dẫn theo một phụ nhân hoa phục sang quý vào.

Hai tay phụ nhân bị khóa lại, tóc tai rối loạn. Lúc này ánh mắt bà ta đều là lửa giận cùng hận ý nhìn nàng ta.

Lưu lão Vương Phi nhếch môi cười nói "Lý phu nhân, bà có chịu khai không?"

Trong ánh mắt bà ta nhìn nữ nhi mình nhất mực yêu thương, vì nàng ta mà suy tính đường đi nước bước, cuối cùng đổi lại chỉ là thứ làm lòng người lạnh lẽo.

Từng câu từng chữ như rít qua kẽ răng "Ta, khai!"

Vào một đêm đầu xuân hai năm trước, Lý phu nhân nhận được thư tín của Lý Tinh Liên.

Hôm đó Lý Tuân có việc không trở về, bà ta lặng lẽ đón nữ nhi.

"Tinh Liên, ngươi sao lại rời cung vào giờ này?" bà ta lo lắng hỏi.

Cung quy quy định rõ ràng, phi tần hậu cung không được phép tùy ý rời cung, nếu được phê chuẩn cũng không thể qua đêm ở ngoài, giờ giới nghiêm phải trở về.

Lý Tinh Liên ưu nhã bước vào phòng, nàng ta ngồi xuống ghế rồi nói "Ta cũng không muốn như vậy. Nhưng việc của ả nữ nhân kia làm ta canh cánh trong lòng, ngày nào không giải quyết, ngày đó ta không yên giấc."

Hàng mày Lý phu nhân nhíu lại đầy ưu sầu, bà ta biết tâm tư của nữ nhi dành cho Cố Khâm, vậy nhưng ở vị trí của nàng ta hiện tại không thể tùy ý hành sự được.

Vậy nên bà ta khuyên nhủ rằng "Cũng chỉ là một nữ nhân thanh lâu, có thú vào được cũng chỉ có thể làm thiếp. Dẫu sao cũng không đe dọa đến địa vị của ngươi lúc này, việc gì phải hạ mình để ý đến nàng ta."

Cho Lý phu nhân một ánh mắt không hài lòng nàng ta nói "Sao lại không đe dọa đến ta a. Đó là vì người không biết, sau đêm yến tiệc tiếp đón đó, bệ hạ cũng là ngày nhớ đêm mong dáng vẻ yêu tinh đó. Người thấy như vậy còn chưa đủ uy hiếp sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play