Tại toà nhà Lucas một trong những nhánh chuỗi công ty con của tập đoàn.
Anh sau khi kiểm tra toà bộ tất tần tật về nhân sự anh tính rời khỏi chạy về trụ sở. Thì một trong những giám đốc hệ điều hành lên đưa cho anh một ít hồ sơ muốn nhận sự góp ý từ anh.
Cầm sấp hồ sơ nhìn một chút anh liền đưa ra một vài ý kiến của mình. Ông ta cũng gật gù khá lắng nghe vội từ bên ngoài có người mở cửa bước vào lên tiếng.
“Chủ tịch, ông Ngôn gọi cậu lên phòng”
Anh khá bất ngờ từ bữa đến giờ anh không thể liên lạc với ông ấy hôm nay lại hay tin ông ta đang có mặt tại Trung Quốc.
Anh vội gác qua cuộc bàn chuyện khi nãy vội đi theo nữ lễ tân đó.
Ngồi trên phòng, ông cùng trợ lý. Vừa rồi cũng là do ông điều người xuống gọi Huễ Minh lên. Vì hay rằng thằng bé đang có mặt ở chuỗi chi nhánh này.
Tiếng mở cửa cũng dần truyền đến, thân hình cao ráo điển trai xuất hiện trước mặt ông.
Ông đưa anh mắt có chút vội phán.
“Chà con trai của ta dạo gần đây có vẻ hơi gầy nhỉ”
Anh có chút uể oải trả lời ông qua loa.
“Ba có thôi ngay cái cách nói chuyện khiến người khác phải sởn gai óc không”
Ông ta cảm thán…
“Cái thằng bé khó tính này bao năm vẫn không chút thay đổi”
“Nào đi ăn trưa thôi”
Sự xuất hiện của ông ấy ở Bắc Kinh này là một điều gì đó khiến anh có chút nhẹ nhõm.
Nhưng làm sao Huễ Minh có thể biết được sự việc khiến anh phiền não nhất gần và sắp xảy ra đâyy.
Anh lái xe dừng trước một nhà hàng ưa thích của ông Ngôn. Vì khi lần nào về nước ông ta đều muốn cả nhà ra nơi đây ăn. Món ăn đa dạng, không gian được thiết kế tỉ mỉ, dịch vụ khách hàng cũng cực kì tốt.
Vào bên trong, liền lấy một bàn vip riêng biệt, ngồi vào bàn ông ta trò chuyện với Huễ Minh.
“Chuyện công ty vất vả rồi”
“Phần còn lại để ta ra mặt”
Ông đặt tay lên vai Huễ Minh nhìn anh vẻ mặt hài lòng. Ông ta nhìn xuống ngón tay đang kẹp nạng của anh liền lên tiếng tiếp.
“Tay bị sao”
Anh ngã lưng về sau lên tiếng với ông.
“Có một số chuyện do sơ xuất thôi, nó sắp khỏi rồi”
Ông ta có chút nghi ngờ nhưng cũng không hỏi thêm nhiều nữa. Vì ông biết rõ tính khí của thằng con trai này của ông.
Chờ đợi một lúc sau thì bà Ngôn, mẹ anh bước vào đi cùng đó là Mẫn Văn cô ta.
Dáng vẻ thục nữ nhẹ nhàng của cô ta đi đến ông ngôn lễ phép chào hỏi khiến anh nhìn chẳng thuận mắt.
Bà Ngôn thấy thái độ của anh liền lên tiếng mắng…
“Không ga lăng chút nào cả không biết đứng dậy đẩy ghế ra cho con bé”
Anh thản nhiên nhún vai trả lời…
“Cô ta có tay”
Lúc này một bầu không khí căng thẳng pha chút sượng liền xuất hiện. Mẹ anh tức thằng con trời đánh khó tính khó bảo này. Mẫn Văn vội lên tiếng xoa dịu…
“Dạ bác bớt nóng, cháu có thể tự làm được”
Cô ta từ từ đẩy ghế ra bước vào trong ngối xuống. Ông Ngôn vừa nhìn thoát qua liền hiểu ra sự tình. Bộ dạng của thằng nhóc khó chịu ra nông nỗi này là có lí do của nó.
Để lấy lại không khí vui vẻ ông là người lên tiếng.
“Là Mẫn Văn à, ta hay nghe bác gái kể về cháu lắm, đừng ngại nhé”
Ông ta đưa ly rượu về phía Mẫn Văn, vì muốn lấy lòng nên cô cũng rất nhanh nhẹn cụng ly cùng ông. Các món được gọi cuối cùng cũng ở trên bàn cả ba người vừa trò truyện vừa ăn khá vui vẻ.
Chỉ riêng mình Huễ Minh là chán ghét cái bầu không khí giả tạo này của cô ta.
Anh đứng dậy rời khỏi bàn người ba nhìn anh với ánh mắt dường như cũng đã hiểu một chút gì đó về cái hành động ấy.
Anh hướng ánh mắt nhìn lấy ông rồi từ từ lên tiếng.
“Mọi người cứ tiếp tục con ra đây một chút sẽ quay lại”
Không nói gì thêm nữa anh đứng lên rời khỏi đó, cơn bực tức luôn ở trong anh từ khi thấy sự xuất hiện của cô ta.
Anh bước đi có đôi chút vội vàng vô tình làm va phải một người cô ấy ngã về phía sau, rất nhanh như một phản xạ vòng tay qua sau đỡ lấy cô.
Mặt đối mặt lúc này anh mới chợt nhận ra người trước mắt là Linh Hoa. Và Linh Hoa cũng đã nhìn thấy anh. Cô vội lấy lại thăng bằng nhanh chóng rồi nhìn anh lên tiếng.
“Xin lỗi anh”
Vừa nhìn thấy Linh Hoa anh chỉ biết đứng im ở đó không biết nên làm gì tiếp theo. Cô gái nhỏ cứ nhìn thấy càng lạ liền nhìn xem anh ta có bị đau ở đâu hay không. Sao lại đứng im không động tĩnh như này.
Cô nhìn quanh lại vô tình nhìn thấy ngón tay anh đang được băng bó. Vô thức có chút lo lắng liền lên tiếng.
“Tay anh bị sao vậy”
Lúc này đây anh mới dần lên tiếng trả lời cô.
“Không sao, tôi ổn, em là đang quan tâm tôi sao”
Rồi anh ta cười một cách trêu chọc. Như bị nói trúng tim đen cô liền phản ứng gây gắt với câu nói của anh ta.
“Nếu không sao thì càng tốt tôi chỉ sợ anh bị gì tôi càng không có nhiều tiền để bồi thường cho anh thôi”
“Tôi có việc cần đi trước, chào anh”
May là cô nghĩ ra cách nói đấy không là bị tên đó nhìn thấu được tim đen. Cô nào đâu hiểu được cách che giấu sơ sài đó sao có thể qua mắt anh.
Cô né sáng một bên tiếp tục đi tiếp thì anh nắm lấy tay cô giữ lại.
Đặt một viên kẹo ngọt vào tay cô. Anh thường rất hay mang theo kẹo trong người. Vì khi áp lực anh sẽ dùng chúng để thư giãn.
“Cho em”
Dứt lời, cô cũng rời đi vội, khách hàng vẫn còn đang đợi cô trên kia. Đi được một khoảng ngắn cô bất giác đưa lòng bàn tay mình lên xem bên trong anh ta đưa là thứ gì.
Thì ra là một viên kẹo dâu, cô càng nhìn viên kẹo càng cảm thấy không lẽ tên này…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT