Trì Uyên đặt sách lên bàn, chậm rãi đứng dậy trước ánh mắt kinh ngạc của Lâm Dữu, nói: “Vậy tôi cũng đứng, nếu không bị người khác nhìn thấy lại tưởng tôi đang bắt nạt đàn em.”

“Vậy để em ngồi xuống ạ.” Khả năng sinh tồn của Lâm Dữu lập tức bùng lên, cô chọn một vị trí cách xa Trì Uyên nhất rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

Trì Uyên nhìn khoảng cách hai người như "Hồng Câu"* thì nhíu mày, sau đó cũng ngồi xuống.

*Hồng Câu( 鸿沟): tên của con kênh cổ, thuộc thành phố Hành Dương, tỉnh Hà Nam Trung Quốc ngày nay, khi nhà Chu và nhà Hán đánh nhau, vực sâu được vẽ làm ranh giới, sau này cũng dùng để chỉ ranh giới lãnh thổ. Nó là phép ẩn dụ cho ranh giới, khoảng cách giữa các sự vật hoặc con người.

Bầu không khí yên lặng lại một lần nữa bao phủ khắp căn phòng, Lâm Dữu cảm thấy vô cùng không thoải mái, trong lòng cô đột nhiên nhớ tới lời Tần Trạch dặn dò lúc nãy.

Trì Uyên là đại tiền bối, lúc nói chuyện với anh phải cung kính một chút, khen ngợi người ta một chút.

Chỉ là cô còn chưa kịp lên tiếng thì Trì Uyên đã mở miệng trước: “Vì sao em lại tham gia chương trình này?”

Lâm Dữu nghe vậy có chút sững sờ, câu nói này khiến cô cảm thấy mình đang trải qua một cuộc phỏng vấn, cô không khỏi theo bản năng trả lời lại một cách máy móc: “Có thể gia tăng độ nổi tiếng cho nhóm ạ.”

“Sợ bị tôi mắng à?” Trì Uyên hạ mắt tiếp tục đọc sách, dường như câu hỏi vừa rồi chỉ là anh vô tình hỏi mà thôi.

Da đầu Lâm Dữu run lên, vấn đề này quan trọng đến mức liên quan trực tiếp đến tính mạng, cô không biết nên đưa ra câu trả lời thế nào cho hợp lý.

“Xem ra là sợ thật.” Trì Uyên không ngẩng đầu, cười nhẹ một tiếng.

Mặt Lâm Dữu nóng lên, có chút khó xử. Cô thấy Trì Uyên vẫn cúi đầu đọc sách thì vội vàng lấy một viên kẹo trong túi, bóc nó ra rồi lén đưa vào miệng.

Những lúc khẩn trương cô thường có thói quen ăn một chút đồ ngọt để xoa dịu cảm xúc, cho nên trong túi cô luôn mang theo mấy viên kẹo.

“Em vừa ăn cái gì vậy?”

Trì Uyên đột nhiên lên tiếng khiến Lâm Dữu sợ tới mức suýt chút nữa thì nuốt luôn viên kẹo.

Cô giấu kẹo dưới lưỡi, lắc đầu trả lời: “Em không ăn gì cả.”

Trì Uyên khẽ ngửi ngửi, hỏi: “Kẹo trái cây à?”

“Cái này mà cũng đoán được sao?” Lâm Dữu có chút kinh hãi.

“Lừa em đấy.” Trì Uyên nhìn cô cười: “Không ngờ lại là thật.”

Lâm Dữu: “...”

Trước mặt đàn anh lại ăn đồ linh tinh, nếu chuyện này truyền ra ngoài nhất định mọi người sẽ nói cô không có phép tắc.

Nghĩ đến đây Lâm Dữu vội vàng giải thích: “Không phải em cố tình ăn trước mặt đàn anh đâu ạ. Chẳng qua là những lúc em thấy căng thẳng thì sẽ muốn ăn một viên kẹo để giải tỏa căng thẳng, nếu không em sẽ không thở nổi.”

Nói xong, cô lại cẩn thận hỏi thêm một câu: “Đàn anh có muốn ăn một viên không ạ?”

Lòng bàn tay trắng nõn của Lâm Dữu có một viên kẹo được gói bằng giấy gói kẹo màu cam, Trì Uyên định từ chối nhưng thấy ánh mắt mong chờ của Lâm Dữu, lời phát ra lại thành: “Ừ.”

“Cho anh nè!” Lâm Dữu vui vẻ đưa tay ra, nếu Trì Uyên nhận kẹo rồi thì hẳn sẽ không mắng cô vì ăn vụng kẹo đâu nhỉ.

Trì Uyên nhận lấy viên kẹo trái cây từ lòng bàn tay cô, đầu ngón tay không tránh khỏi chạm vào lòng bàn tay Lâm Dữu.

Tuy rằng rời đi ngay lập tức nhưng lúc thu tay lại, Lâm Dữu vẫn cảm thấy chỗ bị Trì Uyên chạm qua có hơi nóng lên, khiến trái tim cô bắt đầu đập loạn xạ.

“Nếu em đã mua chuộc tôi thì đến lúc đó tôi sẽ không mắng em nữa.”

“Thật ạ?” Lâm Dữu buột miệng nói, sau đó lại cảm thấy mình quá nóng vội lập tức sửa lại: “Nhưng mà em không có mua chuộc đàn anh…”

Trì Uyên cảm thấy phản ứng của cô rất thú vị, cười hỏi: “Em đã chọn bài hát của ai?”

“Bài của đàn anh ạ.” Lâm Dữu nói xong còn cẩn thận nhìn Trì Uyên một cái.

Trì Uyên im lặng trong chốc lát, sau đó cười như không cười nói: “Vậy tôi thật sự chờ mong.”

***

Trên đường trở về, trong đầu Lâm Dữu vẫn luôn xoay quanh câu nói kia của Trì Uyên, là thực sự mong đợi hay chỉ là lời nói lịch sự đây?

“Lúc nãy em với Trì Uyên trò chuyện thế nào? Nghe nói anh ta vô cùng lạnh nhạt với các nữ minh tinh, không ngờ còn mời em vào phòng nghỉ.” Tần Trạch vừa lái xe vừa hỏi.

Lâm Dữu ngẩng đầu, có chút do dự đáp lại: “Có vẻ anh ấy không dữ như em tưởng tượng.”

Tần Trạch thấy hơi tiếc nuối nói: “Anh nghe nói Trì Uyên không thích người khác tặng quà cho mình, nếu không anh sẽ chuẩn bị chút quà cho anh ta, đến lúc đó có thể em sẽ dễ nói chuyện với anh ta hơn một chút.”

Lâm Dữu lập tức trợn tròn hai mắt, cô tặng mất rồi!

“Anh còn nghe nói Trì Uyên ghét nhất đồ ngọt, đến lúc ghi hình em nhớ đừng có mang kẹo theo, chú ý một chút không lại khiến đối phương không vui.”

Lâm Dữu giật giật khóe miệng. Xong rồi, cô còn cưỡng ép người ta nhận kẹo của cô...

Bên trong phòng nghỉ, lúc Khâu Minh trở về thì Lâm Dữu đã rời đi rồi, anh ấy còn có chút tiếc nuối vì vội đi toilet nên mới bỏ lỡ cơ hội chụp ảnh chung với Lâm Dữu.

“Anh Trì, lúc nãy anh với Lâm Dữu nói chuyện gì thế?”

Đôi chân dài đang bắt chéo của Trì Uyên tách ra, sau đó gấp sách lại: “Chúng ta trở về thôi.”

Khâu Minh đã quen với thái độ này của anh, đôi mắt anh ấy vô tình nhìn xung quanh thì chợt phát hiện trên mặt bàn có một viên kẹo: “Ai để kẹo ở đây vậy, thật to gan!”

Trì Uyên bình tĩnh cầm kẹo nhét vào túi: “Kẹo của ai rơi xuống đất nên tôi nhặt lên.”

“...” Khâu Minh nhìn theo động tác của Trì Uyên im lặng không nói gì, nếu là rơi xuống đất tại sao anh không ném vào thùng rác.

Thấy khóe miệng Khâu Minh giật giật, Trì Uyên hơi nhíu mày, lập tức ngăn chặn lời anh ấy muốn nói: “Không đi lấy xe à? Vì cậu mà chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian.”

Khâu Minh nhỏ giọng nói: “Em cũng đâu có bắt anh tới đây, còn không phải anh nằng nặc muốn tới sao…”

“Gì cơ?”

“Không có gì ạ…”

***

Địa điểm ghi hình đã được quyết định xong, là ở phòng thu âm cá nhân của Trì Uyên ở công ty giải trí Húc Tinh.

Khâu Minh nghe theo chỉ đạo của Trì Uyên đưa ra đề nghị này trong cuộc họp, quả nhiên như anh ấy tưởng tượng, tất cả mọi người nghe xong đều khiếp sợ.

Bởi vì phòng thu âm cá nhân của Trì Uyên không ai được phép vào trừ khi được anh cho phép.

Tổ chương trình không ngờ Trì Uyên lại coi trọng lần ghi hình này như thế, vậy mà lại đồng ý công khai phòng thu âm của mình trong chương trình này, họ thầm quyết tâm nhất định phải quay chương trình này thật xuất sắc mới được.

Ngày bắt đầu ghi hình là ngày kia, thời gian còn lại cho Lâm Dữu không nhiều, cô phải tranh thủ tập hát, tranh thủ càng nhiều càng tốt để có thể thể hiện tốt hơn trong buổi ghi hình.

“Em thực sự quyết định chọn bài này à?” Nhiếp Niệm Vũ nghe cô tập hát trong phòng, vẻ mặt có chút không hiểu.

Lâm Dữu gật gật đầu: “Vâng, em chọn đi chọn lại, cuối cùng cảm thấy nó thích hợp nhất.”

Nhiếp Niệm Vũ im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: “Đến lúc chương trình phát sóng chị sẽ dùng nick phụ để khống chế bình luận giúp em.”

Lâm Dữu cười nói cảm ơn, Weibo của cô chỉ có ba triệu fans, ngoại trừ fans hâm mộ ra thì hầu hết đều là anti-fans. Bình thường mỗi khi cô đăng Weibo thì anti-fans nhảy vào bình luận còn nhanh hơn cả fans của cô, thậm chí cô còn nghi ngờ có khi nào mấy anti-fans này thực ra là rất yêu thương cô không.

Đến ngày ghi hình, Lâm Dữu trang điểm nhẹ, mặc áo tay ngắn tay và quần jeans, có thể nói là một tạo hình vô cùng giản dị.

Nhưng cho dù như vậy cũng không áp chế được gương mặt xinh đẹp kia.

Người giúp cô đeo mic là một cô gái nhỏ, vừa mới lại gần cô đã kinh ngạc kêu lên một tiếng, đến nỗi cánh tay đang cài mic giúp cô cũng run nhẹ.

Lâm Dữu thấy trán cô ấy toàn là mồ hôi thì dùng tay quạt giúp cô ấy: “Hình như hôm nay rất nóng, chờ vào bên trong thì sẽ đỡ hơn.”

“Chúng ta chuẩn bị đến Húc Tinh ngay đây.” Nữ phó đạo diễn cười cười nói với cô.

***

Ngày ghi hình, vị khách mời được người ta mong chờ cuối cùng cũng được công bố trên Weibo, các tòa soạn lớn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng bản thảo từ sáng sớm. - App T Y T

Lâm Dữu còn chưa tới Húc Tinh thì Weibo đã nổ tung rồi.

Nhìn ảnh chụp hai người đặt cạnh nhau trên Weibo, bình luận trong nháy mắt đạt tới cả vạn, bình luận chúc mừng không tìm được cái nào, toàn bộ đều là mắng chửi Lâm Dữu.

Cộng thêm có sự trợ giúp của một số tài khoản chạy marketing, độ hot của chương trình tăng vọt, từ khóa chương trình lập tức lo lên vị trí số 1 trên hot search.

#Trì Uyên Lâm Dữu hợp tác# Thành công nằm ở vị trí số một, theo sau đó là một loạt các hashtag tương tự.

— Đây đúng là câu chuyện cười lớn nhất mà tôi từng biết, Lâm Dữu tham gia chương trình âm nhạc?

— Chẳng lẽ tôi hoa mắt à? Hiện trường thảm họa âm nhạc của Lâm Dữu vẫn còn ở trong danh sách lưu trữ của tôi này, mỗi khi nhàm chán lại mang ra xem một lần.

— Trì Thần quá thảm rồi, bị Lâm Dữu hút máu, cái công ty rác rưởi kia đang làm cái gì thế, lại để cho anh ấy nhận một show như vậy!

— CMN @Giải trí Húc Tinh! Trì Thần lâu như vậy không có tin tức gì, vừa mới xuất hiện trở lại thì anh ấy lại bị hút máu! Cái công ty phế vật của các người thật quá đáng!

— Mọi người đừng hoảng sợ, dựa theo truyền kỳ của Trì Thần thì Lâm Dữu nhất định sẽ bị mắng, chúng ta cứ chờ xem kịch hay là được rồi!

— Phế vật Lâm Dữu này thực sự như con gián đánh mãi không chết! @Giải trí Mộng Kỳ, tôi khuyên mấy người nên chết tâm đi, đã là phế vật thì mãi mãi cũng không hot được đâu!

— Tôi chỉ là người qua đường, nhưng Lâm Dữu này thực sự rất đẹp nha!

Fans của Lâm Dữu thật sự quá ít, bình luận hoàn toàn bị fans của Trì Uyên và anti-fans của cô khống chế, mấy người bọn họ chỉ có thể ở dưới những bình luận đó mà như người qua đường tìm lối để bon chen viết thêm vãi chữ.

Mắng gì thì mắng nhưng nhan sắc của Lâm Dữu đúng là không thể phủ nhận.

Trên bình luận cũng có một vài fan của Lâm Dữu đưa ra nghi vấn với fans của Trì Uyên. Trì Uyên cũng có cổ phần ở công ty giải trí Húc Tinh, anh cũng có quyền lên tiếng, vì sao lại mắng công ty chứ, có lẽ là Trì Uyên tự muốn tham gia thì sao.

Đương nhiên, bình luận này giữa rừng lửa giận chỉ được có mấy like ít ỏi.

***

Lâm Dữu không biết trận chiến trên mạng đã lan đến cả Weibo của cô, điện thoại của cô ban nãy đã bị Tần Trạch đem đi, bởi vì chuyện bây giờ cô cần làm là chuyên tâm ghi hình.

Giải trí Húc Tinh lớn hơn giải trí Mộng Kỳ không biết bao nhiêu lần, Lâm Dữu cảm thấy nếu không có người dẫn đường rất có thể cô sẽ bị lạc luôn trong cái tòa nhà này.

Trì Uyên ở trên tầng cao nhất, ở tầng này phải có sự đồng ý của anh thì mới được tiến hành quay chụp.

Phòng thu âm cá nhân của riêng anh, vừa nghe đã khiến hai chân Lâm Dữu trở nên mềm nhũn.

Bởi vì trong trí nhớ của Lâm Dữu, phòng thu âm vừa lạnh lẽo vừa im lặng, lại còn là chỗ đáng sợ nhất.

Trong quá trình ghi hình, tổ chương trình sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì. Bọn họ đã sớm đặt các camera trong phòng thu âm của Trì Uyên, chỉ chờ hai nhân vật chính đến.

Lâm Dữu đứng yên trước cửa phòng thu, sau đó đưa tay gõ cửa, tuy rằng đã gặp Trì Uyên một lần rồi nhưng cô vẫn không nén được sự khẩn trương lúc này của mình.

“Vào đi.” Vẫn là giọng nói lạnh lùng kia.

Lâm Dữu vặn tay nắm, hôm nay Trì Uyên mặc áo sơ mi đen, hai nút trên cùng của áo không cài vào, tuy rằng chỉ ngồi một chỗ nhưng lại toát ra mấy phần gợi cảm.

Trước đó tổ chương trình có yêu cầu lúc này cô phải có phản ứng gì đó bởi vì theo như kịch bản, hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Lâm Dữu không biểu hiện quá khoa trương, nhưng nét kinh ngạc trên mặt cũng đủ để tạo hiệu ứng cho chương trình

Còn về phía Trì Uyên thì tổ chương trình không dám có yêu cầu gì, tuy rằng tất cả bọn họ đều vô cùng căng thẳng, nhưng cũng chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng rằng Trì Uyên sẽ biểu hiện tốt một chút.

“Chào đàn anh, em là Lâm Dữu thành viên của nhóm Citrine.” Từng giây từng phút cô đều ghi nhớ chuyện phải quảng bá cho nhóm mình.

Trì Uyên chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi xuống rồi nói.”

Lâm Dữu liếc mắt về phía vị trí bên cạnh Trì Uyên, có chút do dự. Cô cảm thấy cô ngồi cách xa anh một chút thì càng thích hợp hơn, nhưng Trì Uyên đã lên tiếng rồi, cô không dám từ chối.

“Cảm ơn đàn anh.” Cô nhỏ giọng nói.

Là người hợp tác với nhà sản xuất, Lâm Dữu cũng muốn giới thiệu sơ qua về chương trình một chút, cũng để cho người mới xem có thể hiểu hơn về chương trình này.

Nhưng cô mới nói được vài câu Trì Uyên lại cắt ngang lời cô: “Nhiệt độ điều hòa đã vừa chưa?”

Lâm Dữu giật mình, trả lời: “Rồi ạ.”

“Có muốn uống nước không?”

Lâm Dữu nói một lúc cũng cảm thấy hơi khô miệng, vì vậy cũng gật đầu: “Có một chút ạ.”

Cô vừa mới nói xong, Trì Uyên đã đứng dậy đi về phía máy lọc nước lấy cho cô một cốc nước: “Mấy quy tắc đó tôi biết hết rồi, em không cần nhắc lại cho tôi đâu.”

“Nhưng còn phải nói cho người xem hiểu mà.” Lâm Dữu nhỏ giọng trả lời.

Trì Uyên liếc nhìn về phía tổ chương trình: “Để bọn họ tự chèn phụ đề vào là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play