Trở về quán trọ, Diêm Dụ lại buộc Tantan vào cột sắt trước cửa, sau đó, anh úp hai lòng bàn tay vào nhau vỗ vỗ một cách đều đặn.
Đoàn Mộc Liêm ở trong nghe thấy tín hiệu này, hắn nhìn qua mắt mèo, chắc chắn là anh chứ không phải ai khác, chần chừ vài giây mới dám mở cửa.
"Sao cậu đi nhanh vậy?"
Vừa hỏi xong câu này, Đoàn Mộc Liêm liền nghẹn cả họng.
Hắn kinh ngạc tới nỗi tròng mắt sắp rớt ra ngoài, mồm miệng há hốc hồi lâu mà quên không ngậm lại.
Diêm Dụ bước đến đập tay lên vai hắn, anh nhỏ giọng nói nhanh: "Đây là ba vợ tôi."
"Chào cậu."
Quận Lĩnh nở một nụ cười sượng sùng, nối gót Diêm Dụ vào trong.
Ông bình tĩnh đảo mắt đánh giá chung quanh, căn phòng này quả thực không tính là rộng, đồ đạc có nhiều cái thậm chí đã cũ kĩ, đa số đều làm từ gỗ, lớp sơn bao bọc bên ngoài đều đã sờn đi ít nhiều.
Cuộc sống ở đây khác xa so với sự cao quý, sang trọng ở Diêm gia.
Ông vô cùng thắc mắc, rốt cuộc người con rể này làm cách nào để có thể thích nghi với hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy?
Đang lúc ông còn mải mê suy nghĩ thì Diêm Dụ bỗng nhiên cất giọng lễ phép.
"Ba ngồi đi ạ!"
Nói rồi, người đàn ông rót ra một ly nước ấm, nhẹ nhàng đẩy về phía Quận Lĩnh.
Trên mặt anh hiện lên sự thận trọng, còn có một chút khó xử.
Bầu không khí im lặng tột độ, tưởng chừng như có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Lúc này, Đoàn Mộc Liêm ngơ ngác đưa tay gãi tóc, khi đã định thần từ sau cú sốc vừa rồi, hắn ta rón rén mở cửa.
Ngồi thụp xuống ôm Tantan vào lòng, nghịch nghịch hai tai của nó, Đoàn Mộc Liêm chống cằm nói: "Mày biết chuyện gì đang xảy ra không?"
Tantan nhìn hắn bằng đôi mắt vừa đen vừa to, không biết vì sao, nó chợt nhiên nhảy cẫng lên, như điên như dại sà vào người hắn mà li3m lấy li3m để.
Đoàn Mộc Liêm vất vả lắm mới có thể chế trụ nó, hắn không vui phát một cú vào mông Tantan, ý bảo nó ngoan ngoãn.
Ngước mắt nhìn lên trên trần, một lúc sau, hắn rút điện thoại ra, vừa hay có một tin nhắn đơn giản được gửi tới: [Tư Sinh đã rời khỏi Zurich, theo lộ trình, ông ta sẽ đi về Lucerne.]
Hai hàng chân mày của Đoàn Mộc Liêm thoáng chốc nhíu chặt.
Hắn ta cắn môi trầm mặc, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh, không nhìn thấu cảm xúc.
Ở bên trong, Diêm Dụ cuối cùng cũng không chịu nổi sự áp lực này, anh bấu hai tay vào nhau, chậm rãi nói lên suy đoán của mình: "Ba chính là người đã đi theo con từ sáng tới giờ ư?"
Khi đối diện trực tiếp với ba vợ, Diêm Dụ không tránh khỏi cảm thấy hồi hộp, vì vậy, thái độ của anh cũng trở nên dè chừng hơn mọi khi rất nhiều.
Hỏi xong câu này, trán anh đã tích đầy mồ hôi lúc nào không hay.
Quận Lĩnh biết rằng chuyện này sớm muộn cũng sẽ bại lộ, nhưng chưa từng nghĩ nó sẽ xảy đến nhanh chóng như vậy, nhất là khi ông không hề có một sự chuẩn bị gì cả.
Lặng lẽ trút ra một hơi thở dài, ông kiên định và thẳng thắn nhìn vào mắt của Diêm Dụ, từng câu từng chữ vang lên dõng dạc: "Nếu ta nói trước kia ta từng quen biết cha con, vậy con có tin không?"
Câu nói này chứa đựng một lượng thông tin không nhỏ, hệt như sấm sét đánh giữa trời quang.
Diêm Dụ không giấu nổi sự chấn động từ trong tâm khảm, ngũ quan dường như đã cứng đơ lại, một phút sau mới có dấu hiệu biến đổi.
Ngữ điệu của anh khàn khàn, đầu óc vẫn còn cảm giác trống rỗng, ong ong, mất hết khả năng nghe nói.
"Ba...!con...!chuyện này..."
Nhìn anh ăn nói ngắt quãng, không rõ nghĩa, Quận Linh bèn lên tiếng, có vẻ ông đã chấp nhận sự thật hành động của mình bị anh phát hiện.
"Diêm Dụ, bình tĩnh lại."
"Dạ?"
Người đàn ông ngớ ra, anh đắn đo một hồi, quyết định nhắm tịt mắt lại, hít sâu vài lần rồi mới mở ra.
Nhìn vào khuôn mặt râu ria chứa đầy sự hà khắc của ba vợ, anh gật đầu nói: "Con tin."
Chỉ có như vậy thì mới đủ sức lý giải nguyên do Quận Lĩnh hao tâm tổn sức theo dõi anh.
Qua biểu hiện của ông, anh đoán việc này cũng không phải ngày một, ngày hai.
Có lẽ, không phải mới gần đây ông mới theo dõi anh.
Bởi vì nóng lòng muốn biết được câu chuyện đằng sau, Diêm Dụ lập tức tiếp lời.
"Vậy có thể nói cho con..."
Căng thẳng đến nỗi mu bàn tay cũng nổi gân xanh, Diêm Dụ nói được nửa chừng liền khựng lại, không biết diễn đạt ra sao.
Phải làm thế nào thì ông mới hiểu ý của anh?
Biết được Diêm Dụ sẽ vậy, Quận Lĩnh chậm rãi nhấp một ngụm nước đã không còn giữ được độ ấm.
Sự lạnh lẽo chảy qua cổ ông rồi trôi xuống dạ dày, ông nhận ra bản thân không có khả năng chống chịu với những điều kiện ở nơi đất khách quê người này.
Nhớ nhà, nhớ vợ, nhớ con, Quận Lĩnh đưa đôi mắt như bị phủ lớp bụi dày của mình ra cửa.
Thời điểm Diêm Dụ đã tò mò đến mức sốt ruột, ông mới chịu cam tâm hé miệng, giọng nói có chút xa xăm.
"Thực ra thời trẻ, ta và cha con có qua lại một thời gian.
Khi ấy, ta không biết cha con là thiếu gia nhà giàu, người con trai duy nhất của ông cụ Diêm lừng lẫy một thời.
Mãi đến sau này, trước lúc cha con mất hai ngày, ông ấy đột ngột nói với ta rằng ông ấy có một khối tài sản khổng lồ cất giấu bên Thụy Sĩ.
Ta không tin, nhưng cha con lại cho ta xem chiếc chìa khóa vàng, ta không nhớ rõ cha con lấy từ đâu ra, chỉ biết nó rất lợi hại.
Không có nó, bất kì một ai cũng không thể vươn tay đụng chạm đến khối tài sản này.
Vốn ta không để trong lòng, cho đến dạo trước, con và Hy Ca nói với ta hai đứa đang bị một thế lực truy sát vì một đồ vật, ta mới liên tưởng đến hình thù ngọn lửa vẽ ở trước cổng Quận gia, đến họ của con và cha con, đều là cùng một họ Diêm..."
"Khoan đã ba!"
Không thể ngờ ba vợ và ba ruột lại có mối quan hệ vi diệu này, Diêm Dụ mất nửa phút tiêu hóa hết những lời Quận Lĩnh nói.
Người đàn ông bỗng nhiên chìa tay ra, không nhanh không chậm cho ông xem chiếc bật lửa hình dạng zippo phủ bạc.
Vừa trông thấy chiếc bật lửa, Quận Lĩnh tức khắc cau mày.
Ông ngẩng đầu nhìn Diêm Dụ với ánh mắt khó hiểu.
"Ba, có phải người cảm thấy nó rất quen mắt không ạ?".