"Đến làm việc, không lẽ đến để gặp anh?"
Hai mắt An Cửu gườm gườm, môi nhỏ hơi cong lên.
"Ăn nói kiểu gì thế?!"
Người đàn ông tỏ vẻ bất mãn trước thái độ của An Cửu, tức thì liền bị một cánh tay khác mạnh mẽ chặn lại.

Tên tóc đỏ liếc mắt cảnh cáo anh em của mình, sau đó cười xởi lởi với Quận Hy Ca.
"Xin chào hai quý cô, chúng tôi có thể giúp gì được không?"
Hắn ta có vẻ nhạy bén và thức thời hơn tất cả những kẻ có mặt tại đây.

Vừa trông thấy Quận Hy Ca cùng với khí chất không thể coi thường trên người cô, hắn lập tức biết điều mà ra chiều nịnh hót.

Rất có thể đây sẽ là một khách hàng lớn sau nhiều tháng mở cửa kinh doanh của bọn họ chăng?
Mang theo sự háo hức, mong chờ, hắn ta thúc hai tên còn lại phủi phủi bàn rồi kính cẩn rót nước bưng trà.

Quận Hy Ca cũng không muốn nán lại lâu, vừa mở miệng là đã vào ngay chính sự.
"Chỗ các cậu ai biết hack máy tính?"
Tên tóc đỏ không cần nghĩ đã tự tin vỗ vỗ ngực: "Ba chúng tôi đều biết!"
Nói đùa, bọn họ cái gì cũng không biết, chỉ có máy tính là rành.

Trong số này còn có người từng làm việc cho cơ quan nhà nước, nhưng bởi vì quá gò bó nên mới xin nghỉ.

Nghe cô hỏi vậy, hắn ta vô cùng đắc ý mà khoe khoang.
"Vậy ai giỏi nhất?"
"Cậu ta." Tóc đỏ đăm chiêu, chợt chỉ vào tên hiền lành nhất trong nhóm.
Quận Hy Ca nhìn qua, người đàn ông da trắng mặt xinh, trẻ măng như mới đôi mươi.

Cô khẽ nhếch môi, điềm tĩnh đưa ra yêu cầu: "Nếu cậu lấy được thông tin tôi cần, tôi sẽ trả cho các cậu gấp ba lần thù lao bình thường."
Người nào người nấy mắt sáng rỡ, không nói nhiều lời mà đã bắt tay vào việc.
Trong không gian im ắng chỉ nghe thấy tiếng bàn phím lạch cạch vang lên, mơ hồ còn có cả tiếng quay vù vù của quạt trần.

Quận Hy Ca đợi mà lòng như nung như đốt, phần vì hồi hộp, phần vì lo lắng.
Cô biết mình xâm nhập máy tính của Diêm Dụ khi chưa được sự cho phép là sai, thế nhưng cô không thể không làm.

Nhân cơ hội này, cô có thể được gặp mặt anh, xác nhận xem anh có an toàn hay không, thuận tiện sao chép file video làm chứng cứ buộc tội Quận Nhĩ Trúc.

Nếu thành công, vậy há chẳng phải một mũi tên trúng hai con nhạn?
Môi bị cô cắn đến phát đau, vào lúc tiếng gõ máy tính dữ dội nhất kết thúc, Quận Hy Ca căng thẳng hỏi: "Được chưa?"
Hai mắt tên hiền lành dán vào màn hình vi tính, mi tâm cau chặt cho thấy ca này không dễ chút nào.

Hắn tiếp tục múa may trên bàn phím, đoạn nói với hai tên đồng đội đang rảnh rỗi đứng nhìn.
"Ngơ ra đấy làm gì? Còn không mau giúp tôi!"
"A...!được!"
Bên này, tình thế cam go bao nhiêu thì phía Diêm Dụ lại khốc liệt bấy nhiêu.
Trong một căn trọ nhỏ, anh cùng với Đoàn Mộc Liêm đang thảo luận cho kế hoạch sắp tới thì máy tính bất chợt hiện lên thông báo có kẻ xâm phạm.
"Mẹ kiếp! Ai vậy?"
Vội vã dừng tất cả công việc đang dang dở, Diêm Dụ xông tới trước máy tính mà không khỏi nhíu mày.

Đoàn Mộc Liêm gõ gõ gì đó, màn hình tức thì liền trở lại như cũ.
Hắn ngửa người ra sau, thở phào: "Cũng may trước khi qua đây tôi đã đem máy tính của cậu đi bảo dưỡng, bằng không..."
"Cậu nghĩ là ai?"
Diêm Dụ ngắt ngang lời Đoàn Mộc Liêm, anh di chuyển con chuột kiểm tra các phần mềm cùng một số dữ liệu trong máy.

Ánh mắt lộ ra một chút cảnh giác, người đàn ông khẽ mím môi.
Câu hỏi của anh khiến Đoàn Mộc Liêm phải suy tư, nhưng chưa được mấy giây sau, cả hai đã có câu trả lời.

Trên màn hình, một dòng chữ đóng khung như đập vào mắt Diêm Dụ.

Anh vô thức nắm hai tay lại, yết hầu giật nhẹ một cái, chuyên tâm đọc.
[Diêm Dụ, là em, Hy Ca đây!]
Vừa trông thấy tên cô, Diêm Dụ liền khấp khởi mừng thầm, tuy nhiên, nụ cười trên môi anh nhanh chóng tắt vụt.

Biết đâu đây là thủ đoạn của Tư Sinh thì sao? Theo thông tin mà anh nắm bắt được, ông ta đã theo chân anh ngay từ khi anh rời khỏi Đế Đô.

Qua vài ngày, Đoàn Mộc Liêm mới thu xếp mà sang.

Cho nên, không thể không nghi ngờ người này chính là người của Tư Sinh.

Để ông ta phát hiện, anh hành sự càng khó hơn, không cảnh giác quả thực không được!
Sau một phen trao đổi suy nghĩ với Đoàn Mộc Liêm, Diêm Dụ đáp trả đối phương bằng một câu ngắn gọn: [Chứng cứ?]
Thực ra, anh vẫn có chút mong sẽ được nhìn thấy Quận Hy Ca nên mới đánh bạo hỏi vậy.
Đoàn Mộc Liêm nhìn anh không hài lòng, hắn kêu ca: "Giờ nào rồi mà cậu còn nghĩ đến cái đó?"
"Độc thân như cậu thì biết cái gì? Tôi nhớ cô ấy!"
Đột nhiên bị tống một đống thức ăn cho chó, mặt Đoàn Mộc Liêm đen kịt lại.

Hắn gân cổ gào to: "Tôi gi3t chết cậu! Yêu đương thì hay ho lắm sao?"
Đoàn Mộc Liêm ức chết nhưng không làm gì được, ai bảo không có ai yêu hắn? Là do hắn chưa đủ đẹp trai hay là do nhân duyên chưa tới?
Thật khổ não quá mà!
Thông qua một chiếc màn hình, Quận Hy Ca cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng khi nghi ngờ người khác của anh.

Mắt anh sẽ híp lại đầy nguy hiểm, đôi lông mày lưỡi mác nam tính cũng sẽ chau, thậm chí sườn mặt còn căng ra.

Quận Hy Ca cười nhẹ, cô xoay máy tính về phía mình, gõ thật nhanh: [Anh có một vết bớt hình giọt nước ở trước ngực.]
Vết bớt này rất đặc biệt.

Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với anh, cô vẫn chưa kịp nhận ra.

Thế nhưng qua vài lần tắm ch ung, cô liền trông thấy hình dạng kì lạ đó.

Một vết bớt bẩm sinh bé bằng đầu ngón tay, ở một nơi mà không phải ai cũng có thể tùy tiện nhìn thấy, trừ cô ra.
Sự hạnh phúc thoáng ngự trị trên gương mặt kiều diễm như hoa tươi, An Cửu không biết tiểu thư cười cái gì, tò mò muốn nhìn nhưng không dám.
Diêm Dụ nhận được đáp án, không chần chờ gì liền kết nối cuộc gọi với cô.

Tim anh bất giác đập rộn lên, không kiềm được mà muốn nhìn thấy cô ngay lập tức.
Đoàn Mộc Liêm chán nản lắc lắc đầu, hắn ngồi gọn sang một bên tránh làm phiền uyên ương tâm sự, lại tranh thủ giải quyết sự vụ.
Mặc dù cắm rễ ở nơi này đã khá lâu nhưng hai người vẫn chưa thể động tới một phân một cắc tài sản nào của Diêm gia.

Người của Tư Sinh luôn truy tìm tung tích bọn họ rồi chờ thời vây bắt.

Đến việc ló đầu ra ngoài bọn họ còn khó nói chi đến việc đặt chân đến ngân hàng?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play