Hôm sau đi học, Tư Nhiên đứng chờ Gia Minh nhưng không thấy cậu đâu.
Lủi thủi đến trường, Tư Nhiên vẫn chẳng thấy Gia Minh đâu.
Cứ như vậy liên tiếp ngày này qua ngày khác, một tuần đã trôi qua, Tư Nhiên vẫn chưa được gặp Gia Minh.
Hỏi thăm từ cô chủ nhiệm thì chỉ nhận được câu trả lời mơ hồ rằng nhà Gia Minh có chuyện nên xin nghỉ và Gia Minh đang ôn thi hoá cấp thành phố nên không có ở lớp.
Biết rõ Gia Minh đang trốn tránh mình, Tư Nhiên vô cùng hối hận, nhắn xin lỗi Gia Minh nhưng cũng không có hồi âm.
Tâm trạng của Tư Nhiên đã suy sụp đến cực độ.
Đi đâu, ăn gì, học gì Tư Nhiên cũng không còn tập trung hay có hứng làm nữa.
Mang tâm trạng ủ rũ, buồn bã trong người, trước trò đùa của mọi người Tư Nhiên chỉ cười cho có lệ, cậu ít hoạt bát hẳn ra.
Nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, Tư Nhiên không lúc nào thôi nghĩ đến chuyện ở nhà hôm đó.
Nếu lúc đó cậu không ích kỉ hôn Gia Minh, không tỏ tình thì có phải hai người sẽ không đi đến mức này? Hai người vẫn sẽ là bạn bè hỗ trợ nhau?
Thở dài một hơi, điều Tư Nhiên bận tâm nhất chính là sự biến mất của Gia Minh.
-A Minh lâu vậy không đi học chẳng lẽ không muốn gặp mình nên định chuyển trường? Hay cậu ấy thấy mình ghê tởm nên ghét mình?...
Vò đầu bứt tai, Tư Nhiên cảm thấy rất đau đầu.
Cậu tự trách sao bản thân nói ra làm chi để rồi mọi chuyện tồi tệ như bây giờ.
-Haizzz.
Đáng tiếc chuyện đã xảy ra không thể nào sửa lại...!A Minh ơi, giờ cậu đang ở đâu thế?...
-----------------------------------------------------
Một bên khác, để ý thấy Tư Nhiên mấy ngày nay luôn buồn bã, suy tư việc gì đó, nhiều lần Mộng Dao có hỏi nhưng Tư Nhiên chỉ trả lời qua loa.
Cộng thêm việc Gia Minh mấy nay cũng không đến lớp, Mộng Dao cũng ngờ ngợ đoán là hai người này cãi nhau.
Lo Tư Nhiên buồn qua sinh bệnh nên Mộng Dao đã rủ cậu đi uống cà phê nói chuyện.
Rủ là một chuyện, để Tư Nhiên đồng ý Mộng Dao đã phải tốn công tốn sức nài nỉ rất lâu Tư Nhiên mới chịu đi.
Ngồi trong quán cà phê, nhìn Tư Nhiên ủ dột uống nước, Mộng Dao đành lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng: "Tớ với Lục Vũ thành một đôi rồi đấy!"
Nghe đến chuyện tình cảm, Tư Nhiên dù hơi buồn nhưng vẫn chân thành chúc mừng cho Mộng Dao: "Chúc mừng cậu nhé!"
Thấy sắc mặt Tư Nhiên không khá lên mà còn tệ hơn trước, Mộng Dao liền hốt hoảng nghĩ thầm.
-Đây là chuyện vui mà sao nhìn cậu ấy còn buồn hơn thế?
Cảm thấy cách nói vòng vo không còn hợp lý nên Mộng Dao thẳng thắn luôn: "Cậu với bạn học Thẩm giận nhau à?"
Lời Mộng Dao vừa dứt, Tư Nhiên liền giật mình.
Để ý thấy hành động đó, Mộng Dao càng chắc chắn suy nghĩ đó của mình là đúng.
"Tại sao hai người lại giận nhau vậy?"
"Không, không phải vậy đâu!..." Tư Nhiên quay mặt đi, không biết nên giải thích thế nào.
Mộng Dao khoanh tay, hoài nghi nói lên suy đoán ít có khả năng nhất của mình: "Cậu thích...!bạn học Thẩm sao?..."
"Sao cậu biết?!"
Thấy thái độ hốt hoảng của Tư Nhiên, Mộng Dao sốc đến đờ người.
Mất vài giây để tiếp thu những gì vừa nghe, Mộng Dao không kìm chế được sự bất ngờ mà đứng dậy, đập bàn hỏi lớn: "Cậu thích cậu ấy thật hả?!"
Nhận ra mọi người đang nhìn, Tư Nhiên ra hiệu cho Mộng Dao im lặng rồi nhanh chóng kéo Mộng Dao ngồi xuống.
Khi đã bình tĩnh trở lại, Mộng Dao mới nghiêm túc lên tiếng dò hỏi: "Chẳng lẽ mấy ngày nay cậu buồn bã là vì tỏ tình bạn học Thẩm thất bại?"
Tư Nhiên ỉu xìu gật đầu.
Xoa xoa thái dương Mộng Dao hoàn toàn không tin nỗi những gì đang diễn ra.
Dù đã hơi ngờ ngợ ra Tư Nhiên không thích con gái nhưng Mộng Dao lại không thể đoán ra cậu ấy thích Gia Minh.
Bằng vẻ mặt nghiêm trọng, Mộng Dao cẩn thận hỏi: "Cậu đã liên lạc được với bạn học Thẩm chưa?"
Tư Nhiên lắc đầu, mếu máo nói: "Cậu ấy nghỉ học, còn không trả lời tin nhắn tớ.
Cậu xem, cậu ấy ghét tớ rồi đúng không?"
"Khoan đã, cậu đừng bi quan mà.
Cậu vẫn nhắn được cho bạn học Thẩm chứng tỏ cậu ấy không chặn cậu.
Cậu ấy nghỉ học có khi là gia đình cậu ấy có chuyện thì sao! Chừng nào bạn học Thẩm từ chối cậu thì mới được tin."
Mộng Dao thở dài, cảm thán trước tình cảm ngang trái của Tư Nhiên.
Tuy Mộng Dao không kì thị người đồng tính nhưng cô cũng không mong nó xảy ra trên người Tư Nhiên.
Ai biết định kiến bên ngoài sẽ làm Tư Nhiên tổn thương đến thế nào.
Không ngờ, trăm tính ngàn tính, Mộng Dao lại không tính ra được Tư Nhiên sẽ thích Gia Minh, người mà chỉ từ thiên tài mới diễn tả đủ.
Giờ Mộng Dao chỉ mong lúc Gia Minh từ chối sẽ văn minh một chút.
"Tại sao cậu lại thích bạn học Thẩm thế?"
Tư Nhiên suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng quyết định kể câu chuyện giữa cậu và Gia Minh bốn năm trước ra.
Ngồi nghe Tư Nhiên kể hết câu chuyện, Mộng Dao lại được thêm một lần kinh ngạc.
-Không ngờ giữa Tư Nhiên và bạn học Thẩm đã có một mối duyên đặc biệt như vậy.
Ngẫm nghĩ lại câu chuyện, Mộng Dao có hơi thắc mắc: "Sao cậu không kể cho bạn học Thẩm nghe cậu chính là cậu bé năm xưa cậu ấy cứu?"
Tư Nhiên chán nản chống cằm, đáp: "Tớ có ra tính hiệu rồi nhưng A Minh không có vẻ gì là nhớ.
Với lại mặt tớ năm mười ba tuổi đó vẫn y như bây giờ.
Tớ nhìn cậu ấy còn nhận ra nói chi cậu ấy!"
"Ý cậu là có thể bạn học Thẩm đã quên mất chuyện năm đó?".