" Nương nương Đức thị ở trong lãnh cung kia liên tục kêu gào đòi gặp ngươi".
" Gặp sao, cứ để cô ta chờ vài ngày đi" Mạnh Hạ Hạ nhìn hài tử được ăn lo cái miệng chóp chép chu lên mỉm cười rồi đưa cho ma ma bế, còn mình đưa tay cài lại y phục.
Hôm nay bên ngoài rất náo nhiệt, lễ sắc phong của Trác hoàng hậu đang diễn ra nàng mới sinh nên được miễn tham gia, hôm trước nàng có gửi quà tặng cho nàng ta nhưng buổi tối cung nữ bên đó mang quà trả lại nói tân hoàng hậu không muốn nhận quà của các phi tần trong cung, chỉ nhận tấm lòng là đủ, nếu nàng ta đã không muốn nhận thì thôi nàng cũng đỡ tốn đồ quý.
" Nương nương có người tới tìm" Tiểu Yến đi vào theo sau là một nữ nhân.
" Cô cô" Mạnh Hạ Hạ nhìn thấy bà liền vui mừng, hoàng thượng hôm nay bận rộn như vậy vẫn còn nhớ tới lời hứa với nàng.
" Hạ nhi con đã khỏe hơn nhiều chưa, mấy hôm trước tiểu Ngũ mới đến nói cho ta và phụ thân con biết chuyện" Mạnh Hiểu Lam nhìn đứa bé trong tay nhũ mẫu đưa tay ra đón lấy.
" Cô cô ngồi xuống đi, con đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là bụng không còn như xưa" Trên bụng nàng có vết sẹo dài nhìn trông rất xấu, bôi thốc mà vẫn chưa mờ.
" Từ từ rồi sẽ hết thôi, A Ca có đôi mắt rất giống con to tròn đáng yêu" Mạnh Hiểu Lam ngắm nhìn đứa bé đang mở đôi mắt tròn ngây thơ nhìn bà.
" Hoàng thượng cung nói như cô cô vậy, hắn rất ngoan ăn xong là ngủ không quấy khóc gì cả".
" Thật là một đứa trẻ đáng yêu" Bà đưa tay vuốt v e khuôn mặt nhỏ bé của A Ca chắc hẳn rất giống phụ hoàng hắn hồi nhỏ, lúc bà sinh hoàng thượng ra chỉ được bà đỡ đưa đến cho xem một lần từ đó về sau không còn được nhìn thấy nữa.
" Cô cô đã nghe chuyện nhà Đức thừa tướng chưa".
" A Thập tối hôm qua về đã nói cho ta nghe rồi, bọn họ đều là quan lại phò tá hai đời hoàng đế, lụi cũng thật nhanh, ông trời thật có mắt".
" Thái hậu từ hôm biết tin Diệp Hải Tuệ hãm hại con bị bắt giam, liền đổ bệnh đến giờ vẫn chưa đỡ"

" Bà ta là cảm thấy nghiệp của mình quá nhiều, người Diệp gia mà bà ta cố gắng bảo vệ cũng mất đi, nên mới sinh ra bệnh".
" Oe...oe" Duật An đang ngủ say trong lòng Mạnh Hiểu Lam bỗng khóc lớn.
" An nhi lại đói rồi, cô cô để con".

Mạnh Hạ Hạ đưa tay lới lỏng y phục, đón lấy Duật An, đứa bé ngửi thấy mùi sữa mẹ há cái miệng liên tục hút sữa vào.
" Vừa rồi con mới cho hắn ăn xong đấy".
" Trẻ con ăn rất nhiều, ăn được là tốt" Mạnh Hiểu Lam nhìn cái miệng nhỏ đáng yêu kia mỉm cười dịu dàng.
" Tiền bối" Duật Hy bước vào thấy Mạnh Hiểu Lam ngồi bên cạnh Mạnh Hạ Hạ, chủ động chào hỏi.
"Tham kiến hoàng thượng" Bà thấy hắn tới nhanh chóng quỳ xuống.
" Được rồi tiền bối đứng lên đi, người tuổi đã cao lần sau thấy trẫm không phải quỳ nữa" Duật Hy đi tới ngồi xuống bên cạnh Mạnh Hạ Hạ, nhìn hài tử đang say sưa uống sữa, trong căn phòng bỗng lặng im chỉ còn tiếng chóp chép uống sữa của Duật An.

" Ham ăn như vậy" Hắn cười đưa tay lau giọt sữa trên má đứa bé.
" Đã xong rồi sao, chả trách bên ngoài im lặng vậy".
" Um xong rồi, thật nhiều nghi lễ".

Thấy Duật An ăn đã lo cái miệng nhỏ đã ngừng, yên lặng ngủ say, hắn đưa tay ôm lấy hài tử đặt trong lòng mình.
" Tiền bối tới đây rồi, ở trong cung chơi vài bữa, nàng ấy lần đầu làm mẫu thân có nhiều chuyện vẫn chưa hiểu, mong người chỉ bảo thêm".
Mạnh Hiểu Lam nghe hắn nói chỉ im lặng, bà đã từng sinh con nhưng lại chưa từng chăm sóc con, bà cũng như Hạ nhi mà thôi.
" Cô cô ở lại đây chơi với con nhé".

Mạnh Hạ Hạ nắm lấy tay bà.
Lúc này bà mới gật đầu, bà cũng muốn ở gần nhìn đứa bé lâu hơn một chút.

" Đa tạ người".
..........
" Hôm nay Lệ Quý nhân kia múa Dạ Yến rất đẹp ".

Trên đường đi về cung các phi tần bàn tán về màn thể hiện hôm nay của Lệ Quý nhân.
" Trước kia ta đã nhìn qua Linh Quý Phi múa còn đẹp hơn nhiều, thật tiếc hôm nay quý phi không tới được" Doãn Bích cảm thấy Lệ Quý nhân kia múa còn quá cứng nhắc, năm xưa nhìn Phương tiểu thư múa qua một lần nàng cả đời này đều thấy đó là điệu múa hoàn hảo nhất mình từng xem.
" Linh Quý Phi múa đẹp vậy sao, từ lúc nhập cung ta chưa bao giờ thấy nàng ấy múa lần nào" Ngọc Phi nghe Doãn đáp ứng nói, ánh mắt ngạc nhiên lên tiếng.
" Linh Quý Phi ta nghe nói là con của chính thất nhưng tình cảm với nhà họ Phương thật là không tốt, chưa bao giờ thấy Phương phu nhân nhập cung thăm hỏi cả, đến lúc sinh A Ca cũng chưa từng vào" Nhĩ tần cũng nói thêm vào.
" Linh Quý Phi rất được Phương phu nhân yêu thương, là viên minh châu trên tay bọn họ" Doãn Bích phản bác.
" Doãn đáp ứng có vẻ biết rõ về nhà họ Phương, từng qua lại sao" Nhị tần nghe vậy cảm thấy Doãn Bích biết rất rõ về Quý nhân, nếu vậy lời nàng vừa nói có phải sẽ tới tai cô ta không.
" Người ta giờ ở trên cao không muốn qua lại với một người thân phận thấp như chúng ta đâu, đến cô còn không nhận ra người ta nữa mà" Ngọc Thấu thấy hôm gặp mặt Linh Quý Phi kia đối với Doãn Bích thật xa lạ.
" Người thay đổi quá nhiều, ta thật khó nhân ra".
" Sao có thể chứ, chục năm không gặp ta còn nhận ra đấy trừ khi đổi mặt mới không nhân ra, cô là thấy sang nên nhận vơ sao" Nhị tần mất hứng nói xong rời đi.
Ngọc Thấu nghe lời Nhĩ tần nói, nhớ đến lần trước nhìn thấy cuộc gặp mặt giữi hai cha con Linh Quý Phi kia, nàng luôn cảm thấy có điều gì không đúng, nay lại nghe bọn họ nói đúng thật làm người ta nghi ngờ.

" Tiểu Oản lại đây" Ngọc Thấu thì thầm vào tai nha hoàn".

" Doãn Đáp ứng cô thấy Linh Quý Phi không giống trước đây sao".
" Đúng vậy không mặt và dáng người đều không giống nên ta mới không nhận ra, cô cũng biết nhà ta và nhà họ Phương thường qua lại mà không phải như lời Nhĩ tần kia nói đâu".
" Ta biết rồi, về nghỉ ngơi đi, tỷ tỷ tạm biệt" Ngọc Thấu chào Ngọc Ngưng rồi cùng Doãn Bích về cung của mình.
" Nương nương hôm nay Tiểu Yến cung nữ bên cạnh Linh Quý Phi dẫn một nữ nhân từ bên ngoài vào cung, ở đó đến bây giờ vẫn chưa ra về" Tiểu Oản đi về bẩm báo.
" Ngươi có cảm thấy Linh Quý Phi rất không giống các tiểu thư khuê các không, ta chưa bao giờ thấy nàng ta cùng các phi tần khác ra ngoài trò chuyện, ngắm hóa, đến Doãn đáp ứng từng thân thiết qua lại với nàng ta mà mấy năm không gặp đã không nhận ra rồi.Ta vẫn luôn cảm thấy nàng ta có vấn đề từ lúc gặp mặt bên ngoài cung.
" Nương nương có phải người không thích Linh Quý Phi nên đa nghi không".
" Ngươi ra ngoài liên hệ với mẫu thân ta, tìm một người nữ nhân biết vẽ tranh tới đây, ta muốn xác nhận vài chuyện".

Ngọc Thấu nói xong cảm thấy nàng tự nhiên thật quá thông minh rồi, sao lại nghĩ ra chuyện này cơ chứ, nhà họ Phương có phải là tìm người khác chịu khổ thay cho nữ nhi của mình không.
Tiểu Oản cho rằng tiểu thư nhà mình ghét Linh Quý Phi quá lên muốn vạch lá tìm sâu, nhưng vẫn nghe lời đi làm chuyện chủ tử sai bảo.
" Nương nương phu nhân nói sáng mai sẽ đưa người tới" Tiểu Oản ra ngoài gần tối mới trở lại.
" Um bây giờ cũng không dùng được" Nếu chuyện nàng nghĩ là thật thì Linh Quý Phi và nhà họ Phương kia xong rồi..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play