" Thủ lĩnh phu nhân!"
Tiểu Lan nắm chặt bàn tay đang run rẩy của mình.

Ánh mắt đầy lửa hận hướng về phía Noãn Vy.

Dạo gần đây, mỗi khi đưa đồ ăn đến toàn là Noãn Vy ra lấy.

Cô ta cũng không cho cô vào bên trong liều.

Rất có thể, trong khoảng thời gian đó Noãn Vy đã làm gì tổn hại đến A Hảo huynh.

Chẳng hạn như hành hạ huynh ấy, hoặc là hạ độc, cũng có thể dùng kim châm làm tê liệt các dây thần kinh của A Hảo.

Bao nhiêu việc làm xấu xa đều hiện ra trong đầu cô.
Nhìn thấy sát khí trên người Tiểu Lan, Lang Liêu thầm cười đắc ý.

Cô ta đột ngột quỳ xuống trước mặt cô.
" Tiểu Lan cô nương, chỉ có cô mới có thể cứu lấy thủ lĩnh, cứu lấy trang trại thổ phỉ này.

Xin cô hãy giúp chúng tôi!"
" Tôi sao!"
Đột nhiên bị cầu xin.

cô nhất thời không biết làm gì cả.

Với lại, cô làm gì có khả năng để giúp A Hảo đấu lại Noãn Vy kia.

Cô ta là một con cáo ranh ma.

Cô căn bản không thể làm gì được.

Lời nói của Lang Liêu làm cách ngang dòng suy nghĩ trong đầu cô.
" Vì cô chính là người đã nấu gạo thành cơm với thủ lĩnh.

Cô mới thật sự là thủ lĩnh phu nhân, còn cô gái kia chỉ là người thứ ba cướp lấy địa vị của cô.

Nếu như thủ lĩnh không còn nữa, cô ta sẽ là người thống trị trang trại thổ phỉ, đến lúc đó cô ta muốn làm gì cũng không ai dám ngăn cản.

Lỡ như cô có cốt nhục của thủ lĩnh thì sao đây! Con cô sinh ra không có cha, cơ ngơi của cha nó lại bị người phụ nữ khác cướp mất."
Tiểu Lan bị những lời nói của Lang Liêu làm xiêu lòng.

Cô tự cho mình là thủ lĩnh phu nhân, vị trí của Noãn Vy phải thuộc về cô mới đúng.

Những lời nói hư ảo kia làm cô không còn tỉnh táo nữa.

Tiểu Lan chấp nhận giúp Lang Liêu loại bỏ Noãn Vy.
" Bây giờ cô muốn tôi làm gì?"
Thấy cá đã cắn câu, Lang Liêu liền đắc ý.

Cô ta đứng dậy ôm lấy Tiểu Lan thì thầm bên tai cô.
" Chỉ cần cô làm theo những gì tôi nói là được."
Trong lều trại chính, Noãn Vy ngồi bắt chéo hai chân lên ghế.

Tay cầm quả táo, tay cầm cuốn sách.

Vừa nhai nhồm nhoàm vừa đọc mấy văn tự trong sách.

Mấy ngày nay, vì việc giả bệnh của A Hảo mà cô không thể đi ra bên ngoài được nên cuộc sống trong lều rất nhàn.

Đến nổi cơ thể muốn trở thành cái lu tròn luôn rồi.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng động.

Hình như có ai đó đang tìm cô.

Noãn Vy quăng cuốn sách trên bàn, cô bỏ chân mình xuống.

Đứng dậy chỉnh lại y phục cho gọn gàng.

Noãn Vy thản nhiên bước ra bên ngoài lều để xem ai.

Vừa mới vén một bên lều lên đập vào mắt cô chính là Tiểu Lan.

Cô ta đứng chần dần trước cửa làm cô xém chút nữa thì đứng tim, ngừng hô hấp tạm thời.
" U là trời! Cô làm tôi mất hết hồn vía!"
"..."
Không thấy Tiểu Lan trả lời.

Noãn Vy chao mày nhìn chằm chằm cô ta.

Hình như hôm nay có gì đó khác với mọi người.

Cô ta đến đây nhưng lại không đem theo thức ăn hay trang phục gì cả mà đến bằng tay không.

Tự nhiên Noãn Vy cảm thấy mặt mình hơi ngứa, cô giơ tay lên gãi.

Định hỏi Tiểu Lan cần gì nhưng chưa kịp nói thành lời thì cô ta giơ con dao từ trong tay của mình lên.

Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
" A..."
Tiểu Lan chĩa con dao về phía người cô nhưng cũng may cô nhanh nhẹn mà né qua được.
" Cô đang làm gì vậy?"
"A..."
Tiểu Lan giống như biến thành một con thú hoang.

Cô ta chẳng nghe thấy lời cô nói mà cứ cầm cao dao chém về phía cô.

Noãn Vy nhất thời chưa hiểu được ý đồ của cô ta.

Cô vô tình lùi vào trong lều, Tiểu Lan nhân cơ hội đó mà đi vào theo.

Cô ta vẫn chịu dừng lại hành động của mình.

VÌ bảo vệ bản thân, Noãn Vy buộc  phải ra tay với Tiểu Lan.
" Cô là người thách thức tôi trước.

Vậy thì đừng trách."
Noãn Vy chỉ vừa mới tung ra một đòn còn chưa đánh người, cô ta đột ngột bỏ con dao xuống.

Ánh mắt của cô ta không còn điên cuồng như lúc nãy nữa.

Thấy vậy, Noãn Vy cũng đành thu lại chiêu thức của mình.

Trong lòng thầm nghĩ cô gái này lại bị gì đây.
Con ngươi của Tiểu Lan dường như đang tìm kiếm thứ gì đó trong căn lều này.

Cô ta nhìn xung quanh rồi dừng lại trước giường.
" Cô tìm gì ở đây?"
Vẫn như lần trước, Tiểu Lan không hề trả lời cô.

Cô ta đi đến bên giường, sờ tay của mình lên nệm nhưng không cảm nhận được hơi ấm.
" A Hảo, chẳng lẽ huynh bị cô ta phi tang thi thể luôn ư!"
Noãn Vy đứng cách cô ta một khoảng, tuy không nghe rõ cô ta nói gì nhưng vẫn nghe thấy loáng thoáng cô ta nói " phi tang thi thể".

Đột nhiên Tiểu Lan quay lại mặt trở hung dữ bảo cô giấu A Hảo ở đâu.

Tự nhiên bị nghi ngờ ngang sương.

Noãn Vy chu chu cái mỏ của mình, cô khoanh tay trước ngực nói với cô ta.
" Ai biết gì đâu.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play