" Ngươi muốn nói Tiểu Lan?"
Tiết Cường nghi hoặc nhìn Lang Liêu.
" Đúng vậy.

Những lời cô ta nói đều là sự thật.

Chính mắt thiếp đã nhìn thấy.

Nếu như để Tiểu Lan lên làm thủ lĩnh phu nhân, với đầu óc vô tư của cô ta.

Chúng ta có thể lợi dụng việc này để tăng tốc kế hoạch của mình."
" Hừm..."
Tiết Cường đắng đo suy nghĩ, cuối cùng ông ta cũng chấp nhận phê duyệt ý kiến của Lang Liêu.
" Vậy làm sao để thực hiện được."
" Ngài cứ yên tâm, việc này hãy để cho thiếp xử lí."
Trên môi Lang Liêu liền nở một nụ cười đắc ý.
" Cô muốn ta làm gì cho cô."
Tiểu Lan nhìn Noãn Vy hỏi.
" Nấu ăn, dọn dẹp nói chung là những việc thường ngày cô hay làm là được."
Tiểu Lan gật đồng, sau đó định rời đi nhưng lại có một chuyện khiến cô ta suy nghĩ không thông.

Tiểu Lan quau trở lại nhìn thẳng vào mắt Noãn Vy, vẻ mặt rất nghiêm trọng.

Noãn Vy tưởng cô ta có chuyện gì bất ổn nên cũng căng thẳng nhìn Tiểu Lan.
" Tôi hỏi cô, tại sao lại muốn giữ tôi bên cạnh !"
"..."
Vừa nghe xong cô muốn té ngã ngửa về sau.

Mọi chuyện chỉ có việc thôi mà cô ta cũng làm ra vẻ mặt căng như sợi dây đàn sắp đứt.
" Bởi vì tôi cần một nha hoàn mà cô lại không muốn trở về nhà nên tôi tùy tiện cho cô một cơ hội để ở lại đây thôi."
"Nếu cô đã có lòng tốt như vậy, sao không trả A Hảo huynh cho tôi."
" Đó là việc của tôi."
Noãn Vy thẳng thắn nói.
" Cô.."
Tiểu Lan tức giận đùng đùng, cô ta bỏ đi ra bên ngoài.
Nhìn thấy Tiểu Lan đi khác xa, Noãn Vy khoanh tay trước ngực nhìn ra phía xa xa đầy tâm trạng.
" Hức hức.."
Tiểu Lan chạy ra phía sau bờ sông, cô ngồi khóc thút thít một mình.

Lúc này, Lang Liêu từ phía sau đi đến.

Cô ta ngồi xuống cạnh Tiểu Lan, vờ quan tâm cô.
" Tiểu Lan cô nương, ai làm cô buồn lòng sao?"
Tiểu Lan vốn thật thà, nghe Lang Liêu hỏi cô liền nói ra hết suy nghĩ trong lòng mình.

Cô ta nghe xong cũng gật gù đồng ý với cô.
" Cô  gái kia cũng quá đáng rồi.

Mà chuyện của cô nương và thủ lĩnh thật ra đêm đó tôi đã nhìn thấy."
Trong đêm tân hôn, Lang Liêu vì muốn đi qua nhà bếp nên đã đi ngang qua lều tân hôn của thủ lĩnh.

Nhưng thật bất ngờ vì cô nhìn thấy tân nương và tiểu đệ của cô ta đang rời khỏi từ lều trại.

Vì tò mò nên cô đã đến bên lều của thủ lĩnh, lén nhìn vào bên trong.

Chính lúc đó cô mới biết biết được người trong đêm tân hôn không phải Noãn Vy mà là Tiểu Lan.
Khi nghe Lang Liêu nói vậy.

Cô rất vui mừng vì đã có người làm chứng cho cô.

Tiểu Lan mạo muội muốn Lang Liêu giúp mình đi chứng minh cho mọi người biết.

Nhưng cô ta lại từ chối ngay lập tức.
" Không được.

Tôi là người của thủ lĩnh, sao tôi có thể làm chuyện mất thể diện cho thủ lĩnh."
Thấy Lang Liêu không muốn giúp mình, Tiểu Lan ủ rủ mặt mày.

Có lẽ, suốt đời này cô phải làm nha hoàn cho cô gái kia rồi.
" Nhưng mà cô đừng buồn.

Tôi còn có cách khác giúp cô."
Lang Liêu nói.
" Là cách gì?"
Tiểu Lan mừng rỡ nắm chặt lấy tay Lang Liêu.
Bữa tối, Tiểu Lan dọn cơm lên cho Noãn Vy và A Hảo.

Vì Long Ngâm là đệ đệ của Noãn Vy nên cũng được A Hảo cho ngồi chung.

Noãn Vy nhìn thấy chén cháo mà Tiểu Lan đưa cho mình hình như khác với hai người kia.

Trong chén cháo của cô đặc biệt có một cái trứng gà.

Cô cầm muỗng khuấy đều chén cháo mới cất giọng hỏi Tiểu Lan.
" Chén cháo của tôi sao lại có trứng?"
Tiểu Lan vốn đã chuẩn bị từ trước.

Cô ta liền giải thích vì tân nương vừa mới cưới trong làng đều phải ăn chéo trứng.

Đấy là phong tục mà tổ tiên để lại.
Noãn Vy nhìn chén cháo của A Hảo.

Cô lại hỏi tân lang không ăn sao? Cô ta liền lắc đầu.

Noãn Vy vớt trứng vào trong muỗng vô tình thấy được một chấm đen trên trứng.

Cô ngẩn đầu lên nhìn Tiểu Lan mỉm cười.

Thản nhiên bỏ cái trứng vào trong miệng mình xem như chẳng có gì xảy ra.

Còn Tiểu Lan chứng kiến Noãn Vy ăn hết quả trứng, cô ta nắm chặt hai tay mình gương mặt đầy căng thằng.
A Hảo ngồi bên cạnh thấy nương tử ăn ngon như vậy.

Gã cũng bắt đầu tham gia.

Chén cháo nhỏ chỉ trong một húp đã hết sạch.

Gã liền kêu Tiểu Lan cho thêm chén nữa.

Chỉ riêng chén cháo của Long Ngâm là còn nguyên.

Hắn không ăn bởi vì hắn biết trong chén nhất định đã bị giở trò.

Ánh mắt thâm thúy nhìn Noãn Vy, tại sao nữ nhân này lại ăn nó trong khi đã phát hiện ra đều bất thường.

Hắn chỉ có thể im lặng quan sát hành động tiếp theo của cô.
Bữa tối đã ăn, A Hảo nhìn sang Noãn Vy với ánh mắt biế.n thái.

Gã đuổi khéo Long Ngâm và Tiểu Lan ra bên ngoài.
" Tỷ tỷ, vậy ta đi trước."
Tiểu Lan cũng đi theo sau.
Trong lều bây giờ chỉ còn lại A Hảo và Noãn Vy.

Gã liền nở một nụ cười quỷ dị.
" Nương tử xinh đẹp của ta! Hãy đến đây với ta nào!"
Bàn tay của gã bắt đầu cởi bỏ lớp áo trên người của mình.

Gã từ từ tiến lại gần Noãn Vy hơn.

Bàn tay thô lỗ của gã vừa chạm vào người Noãn Vy thì ngay lập tức một cái bạt tay in vào mặt.

Bị đánh bất ngờ gã không biết chuyện gì.

Ôm một bên mặt của mình hỏi Noãn Vy tại sao lại đánh gã.

Noãn Vy nhàm chán nhìn A hảo.
" Đêm tân hôn ngươi biết bản thân đã nấu gạo cùng ai đúng không?"
" Ta..."
Bị hỏi ngược lại, A Hảo cứng họng.

Gã không thể biện minh được.

Bởi gã biết những lời Tiểu Lan nói là sự thật.

Nhưng gã không chấp nhận.

A Hảo hùng hổ nói với Noãn Vy.
" Đó đều là do cô ta tự nguyện, ta là người bị hại.

Còn nàng mới là nương tử của ta."
" Dám ăn bánh mà không trả tiền.

Xem ra ngươi cũng chỉ là một thủ lĩnh tồi."
" Cái gì!"
Cảm thấy lòng tự tôn của mình bị xúc phạm.

Gã liền nổi nóng, nhìn thẳng vào mặt Noãn Vy.
" Nàng chỉ là một nhân thôi.

Nàng không có tư cách gì để phê phán ta.

Ta là thủ lĩnh, ta ăn bánh thì ăn, không muốn trả tiền thì không trả.

Ai có thể cấm được ta."
" Làm thổ phỉ mà thủ lĩnh lại nghèo đến vậy ư!"
Noãn Vy tiếp tục công kích gã bằng lời nói.
Lần này gã thật sự đã nổi điên.

A Hảo không còn kìm chế được cảm xúc của mình nữa.

Nắm chặt tay thành nấm đấm đi đến chỗ Noãn Vy.
" Im miệng cho ta!"
Nắm đấm thô bạo của A Hảo gần chạm vào cô.

Noãn Vy khẽ nỡ nụ cười, cô thuận theo gió mà ngã xuống đất để gã tưởng bản thân đã đánh trúng cô.
"Ư..."
Một dòng máu đỏ tuôn ra từ trong miệng cô.

A Hảo thấy máu thì dừng tay lại.

Gã lúc này mới bình tĩnh trở lại.

" Ta...."
" Tỷ tỷ!"
Long Ngâm từ bên ngoài đi vào.

Nhìn thấy Noãn Vy đang nằm xuống dưới đất, hắn chạy tới đỡ lấy cô.
" Tỷ tỷ, sao lại thành ra như vậy!"
A Hảo đứng ngây người ra.

Gã nhìn vào bàn tay mình.

Chuyện lúc nãy gã thật sự không cố ý, nó chỉ là cảm xúc nhất thời khiến gã không kìm chế được.

A Hảo muốn giải thích nhưng lại bị ánh mắt oán hận của Long Ngâm nhìn mình.

Trong phút chốc, gã cảm thấy cơ thể như bị đông cứng.

Những lời muốn nói cũng không thể nói ra.
Lúc này, Noãn Vy đột nhiên ôm lấy bụng kêu đau.

Cô nhìn về phía  A Hảo.
Bị nhìn chằm chằm khiến đầu óc gã trở nên rối loạn.
" A Hảo, ngươi thật độc ác."
" Ta..."
" Đêm tân hôn ngươi ở cùng cô gái khác.

Ngày đầu tiên ăn cơm cùng nhau, ngươi lại cho người bỏ độc vào cháo, còn ra tay đánh ta.

Ta và ngươi không quen biết nhau, tại sao ngươi lại muốn hại ta."
Một loạt câu nói chí mạng đều hướng về phía  A Hảo.

Gã không biết giải thích làm sao.
" Ta không có hạ độc nàng, chén cháo có độc ta thật sự không biết ai làm."
" Ngươi không làm, vậy chẳng lẽ là kẻ thù của ngươi biết ta là nương tử của nương nên mới hạ độc ta."
Từ trong câu nói của Noãn Vy, A Hảo dường như nhận ra có được điều gì đó.

Trúng độc trong thức ăn? Gã nhớ lại việc Tiểu Lan đưa chén cháo có trứng cho Noãn Vy ăn.

Chẳng lẽ trong quả trứng đó có độc? Nhưng Tiểu Lan chỉ là người mới đến, cô ta nhát gan như vậy sao dám làm chuyện này.

Vậy chỉ có thể là người trong trang trại làm.

Noãn Vy bị đau bụng biểu hiện này trước đây gã cũng từng bị trong bữa tiệc rượu.

Xem ra có người muốn gã phải chết.

A Hảo nắm chặt tay mình.
" Nương tử yên tâm.

Ta nhất định sẽ tìm ra được tên đã hạ độc nàng, biến hắn thành những miếng thịt nhỏ cho dã thú ăn."
Noãn Vy và Long Ngâm nhìn nhau trên môi nở một nụ cười hài lòng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play