Tư Minh Trầm gương mắt, ung dung nhìn Tang Kỳ. Mặc dù y vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói lại không tự chủ mà nhu hòa: "Rất quan trọng sao? Quan trọng thì chờ tôi về."
Ôn Trĩ rất vui vẻ: "Rất quan trọng, vậy em chờ anh."
Tư Minh Trầm: "Được, chờ tôi về."
Kết thúc hai câu ngắn gọn, Tang Kỳ giơ tay nhìn đồng hồ: "Anh nghe bác nói, Tiểu Trĩ xảy ra tai nạn xe cộ. Cụ thể là chuyện gì xảy ra? Có phải người lái xe có ý đồ?"
Tư Minh Trầm bất ngờ nhìn hắn, không ngờ Tang Kỳ đã hỏi thăm tình trạng của Ôn Trĩ qua Ôn Kỳ Sơn.
Như vậy chuyện Ôn Trĩ mất trí nhớ Tang Kỳ cũng biết?
"Lái xe gây chuyện quan hệ xã hội rất đơn giản, đã loại trừ khả năng cố ý hành hung."
Tư Minh Trầm không muốn để Tang Kỳ hỏi đến chuyện Ôn Trĩ, đổi chủ đề: "Anh thì sao? Lúc trước anh vì chuyện làm ăn trong nhà, đi châu Âu định cư, tôi nghe Trần Dục nói chuyện anh có mấy người bạn trai."
Tang Kỳ cười khẽ: "Đều chia tay rồi."
Tư Minh Trầm bắt đầu thu dọn bút kí hội nghị: "Nghe cậu nói, bọn họ vẫn luôn giục anh kết hôn."
Tang Kỳ: "Phải, nhưng trong lòng anh đã có người."
Ngón tay Tư Minh Trầm nắm chặt bản bút ký, sau đó cười như không cười mà nhìn hắn: "Tôi nghe trước đó cậu có nói một câu."
Tang Kỳ cau mày: "Câu gì?"
Tư Minh Trầm: "Chỉ cần anh đừng là người thứ ba, kết hôn với ai ông ấy đều đồng ý."
Y nói xong, ý cười trên mặt Tang Kỳ nhạt dần.
Tư Minh Trầm cầm bút ký lên, ra khỏi phòng họp: "Ôn Trĩ còn đang chờ tôi, tôi cũng không tiếp đãi anh nữa."
Tang Kỳ khép lại laptop, như có điều suy nghĩ mà nhìn hành lang trống rỗng.
"Minh Trầm, có phải em còn để ý chuyện trước khi hai người kết hôn, Ôn Trĩ ra nước ngoài tìm anh chứ."
Trong hành lang, Tư Minh Trầm bỗng dừng bước: "Anh nghĩ nhiều rồi."
* * *
Trong phòng ngủ, Ôn Trĩ đang trong nhóm "Đẹp trai nhất Giang Kinh". Trong nhóm có ba người, hai người khác chính là Minh Diễm Đường và Kiều Quyện.
Ba người bọn họ là nối khố mà lớn lên, dù Ôn Trĩ mất trí nhớ thì vẫn nhớ rõ hai người họ.
Liên quan đến chuyện Ôn Trĩ bị tai nạn mất trí nhớ, bọn họ cũng biết chuyện. Đội hai người đến bệnh viện thăm cậu, lúc ấy Ôn Trĩ đã xuất viện trước.
Trước khi Ôn Trĩ bị tai nạn có nói với hai người chuyện dự tính ly hôn, chi tiết cụ thể còn chưa hỏi đến, Ôn Trĩ đã bị tai nạn xe cộ.
Cho nên vì để tránh cho Ôn Trĩ còn chưa nhắc tới chuyện ly hôn với Tư Minh Trầm, bọn họ quyết định thủ khẩu như bình.
[Ôn Trĩ: @mdg, đại minh tinh, tớ sắp tham gia chương trình truyền hình thực tế, tên là 《 Cặp đôi thật giả 》. Người đại diện nói, nếu biểu hiện của tôi tốt có thể bạo.]
[Minh Diễm Đường: Chương trình này quả thật không tệ, là cái ngon. Nhưng cậu tham gia thì muốn cp với ai? Tư Minh Trầm sẽ đồng ý? "
[Ôn Trĩ: Tới muốn nhớ anh ấy tham gia cùng tớ.]
[Kiều Quyện: Tiểu Ôn Trĩ, cậu mất trí nhớ xong gan cũng to ra rồi? Thế mà muốn để Tư Minh Trầm tham gia chương trình thực tế? ]
[Minh Diễm Đường: Tớ cảm thấy cậu ấy đang nằm mơ.]
[Ôn Trĩ: Trước mắt chỉ có danh ngạch cho cp. Tớ muốn đi chỉ có thể để Tư Minh Trầm giúp.]
[Kiều Quyện: Tớ khuyên cậu đừng nói, miễn cho không thoải mái.]
[Minh Diễm Đường: Nhìn thấy khuôn mặt như khối băng kia, cậu không sợ? ]
Ôn Trĩ cầm điện thoại, bắt đầu nghiêm túc phân tích. Nhìn thái độ hai người kia, chẳng lẽ sau khi cưới mình rất sợ Tư Minh Trầm? Không đến mức đưa ra yêu cầu này cũng run sợ trong lòng chứ?
Ôn Trĩ nằm trên giường chống cằm, bắt đầu nhớ lại chuyện giữa cậu và Tư Minh Trầm.
Mặc dù là chuyện lúc cao trung, nhưng lúc đó Tư Minh Trầm đối với cậu rất ôn nhu. Lúc trước cậu thích Tư Minh Trầm, cũng là không dính khỏi lửa nhân gian, nhưng sau khi tiếp xúc, cậu phát hiện Tư Minh Trầm cao lãnh lại quan tâm, làm mấy con hươu trong lòng cậu chạy loạn.
Mắt Ôn Trĩ hiện lên nét cười, sau khi lớn lên có lẽ là tính cách Tư Minh Trầm không thay đổi, cậu có thể nắm chắc.
Gần đây cậu đang chơi một cái app rất hot, bên trong có phương pháp công lược với những người có tính cách khác nhau.
Tư Minh Trầm là loại nội liễm cao lãnh, không dễ dàng biểu lộ cảm xúc và ý nghĩ tương đối thích hợp với kiểu ngọt ngào.
Ôn Trĩ vỗ giường:" Đây không phải là mình sao? "
Giữa lúc chìm trong hồi ức ngọt ngào, ngoài sân vang lên tiếng động cơ. Ôn Trĩ chạy như bay xuống dưới lầu, chuẩn bị tặng cho Tư Minh Trầm cái ôm nhiệt tình.
Nhưng khi cậu chạy đến tầng hai, cậu nhớ tới phương pháp mà app dạy cậu. Thế là cậu thả chậm bước chân, đứng lại trước tay vịn tầng hai, lẳng lặng chờ đợi Tư Minh Trầm.
Sau khi Tư Minh Trầm bước vào phòng liền nhìn thấy Ôn Trĩ.
Ôn Trĩ thận trọng cười với y, đứng lại chỗ không nhúc nhích.
Tư Minh Trầm dọc theo cầu thang đi lên tầng hai, hỏi:" Chuyện quan trọng trong điện thoại là gì? "
Ôn Trĩ không vội, đi lên giúp y vuốt phẳng âu phục nơi bả vai vô ý dính vào mấy sợi tơ.
Tư Minh Trầm rũ mắt nhìn cậu.
Tay Ôn Trĩ rất nhẹ, vuốt dọc theo âu phục, giống như một sợi lông vũ nhiễu loạn tinh thần y.
Ôn Trĩ hình như vẫn thấy chưa đủ, bỗng sờ mi tâm y, mắt nhẹ nâng lên.
" Chỗ này bẩn, em lau giúp anh. "
Tư Minh Trầm:" Cảm ơn. "
Ôn Trĩ cong môi:" Đã kết hôn lâu thế rồi, khách khí làm gì. "
Trong phòng ngủ, Ôn Trĩ đưa thông báo chương trình truyền hình thực tế cho Tư Minh Trầm, ngồi đối diện y, nhu thuận lại yên tĩnh.
Tư Minh Trầm quét mắt nhìn cái tên, trầm giọng:" Em muốn tham gia chương trình truyền hình thực tế cặp đôi? "
Ôn Trĩ gật đầu:" Hi vọng anh đồng ý. "
Lúc nói ra lời này, cậu còn hơi căng thẳng. Đây cũng là một phần kế hoạch.
Tư Minh Trầm tuỳ ý xem vài trang, nhìn mấy hàng chữ '144 cặp đôi ngọt ngào ở chung", "bữa tối dưới ánh nến trên du thuyền xa hoa", "ân ái đồng tâm", trả lại thông báo cho Ôn Trĩ.
"Em đang trưng cầu ý kiến của tôi sao?"
Ôn Trĩ gật đầu: "Phải."
Tư Minh Trầm vẻ mặt phức tạp, với quan hệ trước mắt của y và Ôn Trĩ, hình như không có tư cách ngăn cản.
Nghĩ kĩ rồi, y thản nhiên nói: "Muốn đi thi đi thôi."
Câu trả lời này khiến Ôn Trĩ vô cùng bất ngờ. Chính xác không phải nên là Tư Minh Trầm ghen tuông sau đó đè cậu xuống giường căm tức nói, "Em chạm đến vảy ngược của tôi, tôi không cho phép em đi" sao? "
" Tôi đi làm việc, em nghỉ ngơi đi. "
Thấy Tư Minh Trầm chuẩn bị đi, Ôn Trĩ sốt ruột vội ôm Tư Minh Trầm từ phía sa:" Anh đồng ý đi cùng em không? Như thế chung ta có thể đóng vai cặp đôi, nghe nói cặp đôi chiến thẳng có một trăm vạn tiền thưởng. "
Tư Minh Trầm giật mình:" Em muốn tôi cùng em tham gia tống nghệ? "
Ôn Trĩ:" Phải. "
Tư Minh Trầm:" Vậy quan hệ của chúng ta sẽ được công bố.
Ôn Trĩ: "Đúng thế."
Tư Minh Trầm cúi đầu nhìn đôi tay trên eo mình, xoắn xuýt. Kết hôn bốn năm, quan hệ hôn nhân chưa từng công khai. Mặc dù chuyện này là Ôn Trĩ chủ động, nhưng dù sao thì Ôn Trĩ cũng mất trí nhớ.
Nếu như bọn họ thật sự cùng tham gia tống nghệ, công bố quan hệ sẽ tạo thành hậu quả không thể xoay chuyển.
Sau khi Ôn Trĩ khôi phục kí ức, có thể hận y hay không?
Nếu như sau này Ôn Trĩ muốn bắt đầu một cuộc tình mới, cái thân phận chồng trước này sẽ luôn đi theo Ôn Trĩ, trở thành đề tài để người khác chỉ trỏ cậu.
"Xin lỗi, Ôn Trĩ. Tôi thật sự muốn đi cùng em, nhưng công việc của tôi quá bận, không có thời gian."
Tư Minh Trầm xoay người, vẻ mặt áy náy.
Tư Minh Trầm chân thành tha thiết, nhìn ra được không phải qua loa tắc trách. Ôn Trĩ biết Tư Minh Trầm bận rộn nhiều việc, cậu muốn tham gia tống nghệ này chủ yếu cũng không phải cậu có thể bạo. Từ khi cậu mất trí nhớ, luôn cảm tháy giữa cậu và Tư Minh Trầm có một bức tường trong suốt, khiến cậu không biết Tư Minh Trầm đang nghĩ gì. Lần này mất trí nhớ cũng xem như một lần trùng sinh, cần chậm rãi thành lập lại tình cảm với Tư Minh Trầm. Cậu muốn nhân cơ hội này ở chung với Tư Minh Trầm nhiều hơn, trở thành bạn đời không có gì giấu giếm nhau.
"Em hiểu." Ôn Trĩ mất mát cúi đầu, bỗng nhiên lại hưng phấn đề nghị: "Em thương lượng với tổ tiết mục, mỗi tối cho anh hai tiếng cá nhân xử lý công việc, được chứ? Nếu như anh bận quá, em có thể giúp anh."
Nói xong, Ôn Trĩ liền hối hận.
Mặc dù cậu học là đại học top trong nước, nhưng những kiến thức kia cậu cũng không dám khẳng định sẽ có thể sử dụng ngay, dù sao thì cái đầu này lúc tốt lúc xấu. Độ khó công việc của Tư Minh Trầm chắc chắn rất cao, chưa hẳn cậu đã giúp được gì.
Lời từ chối bị ngăn ở yết hầu, nhưng Tư Minh Trầm cũng biết chuyện này y chỉ có thể từ chối, không có lựa chọn khác.
"Anh đi làm việc đi."
Ôn Trĩ giả vờ điềm nhiên như không có gì, xoay người vui vẻ hát: "Đêm nay em muốn chờ anh, có thể cùng anh tăng ca, chờ anh đi ngủ."
Tư Minh Trầm im lặng thở dài: "Ừ."
Buổi tối đó Ôn Trĩ đợi đến hai giờ, vẫn không đợi được Tư Minh Trầm. Cậu thật sự không chịu được, cuối cùng chậm rãi dán mặt len thảm, giãy dụa ngủ thiếp đi.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Tư Minh Trầm đi đến bên người cậu, nhìn tư thế ngủ của cậu, cười khẽ.
Tư thế ngủ của Ôn Trĩ có thể nói là khó coi, bởi vì trước khi ngủ nằm rạp trên đất, cho nên cái mông hơi nhếch lên, mặt dán lên thảm.
Tư Minh Trầm ôm cậu lên, rất nhẹ rất nhẹ.
Ánh trăng chiếu lên ngũ quan cậu, tinh xảo đẹp đẽ. Bàn tay Tư Minh Trầm khẽ vuốt ve, phát hiện nhiều năm như vậy, hình như Ôn Trĩ vẫn không thay đổi, chỉ là bánh xe thời gian khiến cậu thâm thuý hơn khi học cấp ba.
Con bí đao xấu xí lẳng lặng đợi ở một bên, đường may khoé miệng rất thô, không giống như là may, mà giống như Ôn Trĩ tự làm.
Tư Minh Trầm giúp cậu đắp mền, trầm mặc thật lâu.
Bốn năm trước, cách hôn kì một tuần.
Ôn Trĩ cùng đám Minh Diễm Đường đi du lịch thế giới, chia tay hội độc thân.
Tư Minh Trầm cảm thấy không có gì, cũng có thể hiểu được, nhưng lại vô ý biết được, trước khi về nước Ôn Trĩ đến châu Âu tìm Tang Kỳ. Hai người đã nói gì, Tư Minh Trầm cũng không rõ ràng.
Nhưng mấy người bạn thân của y rất phản cảm với chuyện này, bất bình thay y. Trần Dục đoán, Ôn Trĩ đi tìm Tang Kỳ để hợp lại.
Nguyên nhân cụ thể không biết được, Tư Minh Trầm cũng không truy cứu, vì hai ngày trước hôn kì, Ôn Trĩ về nước đăng kí kết hôn với y.
Tư Minh Trầm cười khổ, đứng dậy rời đi.
* * *.
||||| Truyện đề cử:
Linh Vũ Thiên Hạ |||||
Hôm sau Ôn Trĩ rời giường vẫn không thấy bóng dáng Tư Minh Trầm. Cậu đưa tay sờ, bên cạnh lạnh buốt.
Chạy xuống lầu, phát hiện Tư Minh Trầm còn chưa đi, đang ngồi ăn điểm tâm.
"Tối qua anh có về phòng ngủ không?"
Ôn Trĩ hỏi như vậy, chắc chắn là đã phát hiện.
Tư Minh Trầm thành thật trả lời: "Hôm qua muộn quá, không nỡ đánh quấy rầy."
Ôn Trĩ: "Em không sợ quấy rầy." Ngồi xuống rồi cậu lại nói tiếp: "Luôn để anh ngủ thư phòng, truyền ra ngoài sẽ không tốt."
Tư Minh Trầm không nói, cắn bánh mì lẳng lặng nhìn Ôn Trĩ.
Lúc này điện thoại Ôn Trĩ reo lên. Bởi vì đang ăn bánh y, cậu dùng tay rảnh nghe điện thoại.
Tiếng Chị Tình truyền đến: "Tổ tông ơi, không phải cậu nói có chồng sao? Chồng cậu có đồng ý tham gia tống nghệ với cậu không?"
Ôn Trĩ bỗng rớt mất da trâu, xấu hổ: "Anh ấy bận không đi được."
Chị Tình mượn cơ hội giễu cợt: "May mà chị đã nói với Triệu tổng, lời hứa của cậu không đáng tin cậy, không tin được."
Ôn Trĩ cau mày: "Em không lừa mọi người, em có chồng là thật."
Chị Tình không muốn tranh cãi với cậu về đề tài này, thở dài: "Cố Thừa Phong muốn đi thì để cậu ta đi thôi, cái tính tình kia của cậu ta, không nhất định được fan bầu chọn. Đến cuối cùng cố lẽ ho tốn tâm cơ đoạt tài nguyên của cậu cũng công dã tràng thôi."
Ôn Trĩ: "Được thôi."
Cúp điện thoại, Tư Minh Trầm bưng cà phê lên: "Cố Thừa Phong cướp tài nguyên của em?"
Ôn Trĩ nhướng mày: "Cướp thì cướp thôi? Dù sao cái tống nghệ đó không có anh em cũng không tham gia. Về sau còn nhiều cơ hội nghiền ép hắn."
Cố Thừa Phong nổi rất nhanh, ngay cả Tư Minh Trầm không chú ý ngành giải trí cũng biết đến. Biết được chuyện này, Tư Minh Trầm hỏi: "Có cần tôi khiến hắn không tham gia được tống nghệ này?"
Ôn Trĩ khoát tay: "Không cần, em muốn là dùng thực lực nghiền ép, thoại thủ đoạn này tạm thời không cần."
Tư Minh Trầm hỏi lại: "Cho nên, em muốn tôi tham gia tống nghệ với em là để nghiền ép hắn?"
Lần nữa nhắc đến chuyện này, Ôn Trĩ lắc dầu, nói lời thật lòng: "Không hẳn là vậy. Em muốn tham gia tống nghệ chủ yếu là muốn được tiếp xúc với anh nhiều hơn. Anh bận rộn công việc, bình thường chỉ có buổi tối mới gặp được anh. Nếu như chúng ta cùng tham gia tống nghệ, những trò chơi đặc sắc kia mới có ý nghĩa."
Tư Minh Trầm rút khăn tay, cười khẽ nhìn Ôn Trĩ.
"Những trò chơi kia, em chỉ muốn đi cùng tôi sao? Nếu có Tang Kì, em vẫn sẽ chọn tôi sao?"