Động tĩnh trên giường hấp dẫn bác sĩ và Ôn Kỳ Sơn đang đứng nói chuyện ở cổng. Ông vội xoay người, cau mày: "Con đừng lộn xộn!"
Con ngươi Ôn Trĩ thanh tỉnh, thấy rõ mặt Ôn Kỳ Sơn bỗng thấy kinh ngạc.
"Cha, sao cha lại già như thế này."
Ánh mắt Ôn Kỳ Sơn phức tạp nhìn chằm chằm Ôn Trĩ: "Đầu có đau không? Biết mình là ai sao?"
Ôn Trĩ nghi hoặc: "Đương nhiên biết."
Đoàn đội bác sĩ đã đến hội chẩn, Ôn Trĩ nhìn đồng phục bẹnh nhana trên người mình và màn hình giám sát bên cạnh, Ôn Trĩ ngày càng choáng váng.
Bác sĩ kiên nhẫn kiểm tra vết thương trên đầu Ôn Trĩ, thấp giọng trò chuyện với bác sĩ khác, xen lẫn rất nhiều danh từ chuyên môn Ôn Trĩ nghe không hiểu.
Dựa theo biểu hiện CT, hạch hạnh nhân và hồi hải mã của Ôn Trĩ thực sự đã bị tổn thương, hẳn là kí ức có thiếu thốn.
Nếu như kí ức của Ôn Trĩ hoàn chỉnh, vậy thì tiền lệ này đáng giá để giới y học nghiên cứu, có le có thể đột phá nan đề lâm sáng.
"Ôn Trĩ, con nhớ mình bao nhiêu tuổi sao?"
Bị các bác sĩ sờ đầu như thế, Ôn Trĩ với muộn màng cảm nhận được vết thương đau đớn.
Xuyên qua chén nước trước mắt, Ôn Trĩ mới phát hiện đầu mình hoàn toàn bị quấn băng, giống như giải phẫu chỉnh dung vậy, chỉ lộ ra đôi mắt và cái miệng.
Thậm chí trên băng vải còn lưu lại mấy giọt máu đỏ tươi, nhìn rất thảm.
Cậu đau đến nhe răng trợn mắt: "17 ạ."
Lần đến lượt Ôn Kỳ Sơn gấp: "17? Con cẩn thận suy nghĩ lại xem sáng hôm nay đã làm gì?"
"Sáng hôm nay.."
Nhắc đến chuyện này, Ôn Trĩ lại không khỏi chột dạ.
Chẳng lẽ cha lại biết cậu muốn tỏ tình với Tư Minh Trầm.
Ngọt ngào yêu sớm của cậu còn chưa bắt đầu, cứ thế bị bóp chết từ trong trứng nước như thế sao?
Sợ kích thích đến Ôn Trĩ, đoàn đội bác sĩ và Ôn Kỳ Sơn dời đến hành lang trò chuyện, chỉ để lại một bác sĩ thần kinh lưu lại ghi chép tình huống cụ thể.
Trong lúc nói chuyện với nhau, Ôn Trĩ biết, mình bị mất trí nhớ.
Cậu không phải 17 tuổi mà là 27 tuổi.
Còn đắm chìm trong việc làm thế nào để tỏ tình với Tư Minh Trầm, không thể chấp nhận điều đó trong một ngày, mềm nhũn dựa vào đầu giường.
Mười năm thanh xuân cứ thế không còn.
Thế mà cậu đã 27 tuổi.
Không phải đầu đã kết hôn rồi chứ?
Ôn Trĩ lo lắng tuần tra quanh phòng bệnh và cửa, chỉ nhìn thấy Ôn Kỳ Sơn bận trước bận sau, mới thở phào nhẹ nhõm.
Hẳn là cậu còn chưa kết hôn, vẫn là cục cưng quý giá trong nhà.
Vì an tâm, cậu hỏi bác sĩ, "Bác sĩ, cháu vẫn còn độc thân nhỉ?"
Bác sĩ nhìn bệnh án, lắc đầu: "Không phải, tình trạng hôn nhân của cậu là đã kết hôn."
Ôn Trĩ: "..."
Lúc Ôn Kỳ Sơn đi vào thấy Ôn Trĩ giống như quả cà bị sương đánh, ỉu xìu, không lên nổi tinh thân.
Ông ta nhìn Ôn Trĩ: "Cảm giác thế nào?"
Ôn Trĩ buồn bã ỉu xỉu: "Không tốt lắm."
Ôn Kỳ Sơn nhìn thời gian, bất mãn: "Tư Minh Trầm làm sao vậy? Con xảy ra tai nạn xe cộ, cả ngày trời cũng không nhìn thấy người."
Ánh mắt Ôn Trĩ đột nhiên sáng rỡ: "Tư Minh Trầm?"
Ôn Kỳ Sơn sửng sốt: "Chuyện này con cũng không nhớ? Bốn năm trước con đã kết hôn với Tư Minh Trầm."
Kinh hỉ to lớn ập tới trong nháy mắt tràn đầy mỗi dây thần kinh của Ôn Trĩ, cậu không tin nổi mà cười: "Hai người chúng con có phải là sau cao trung liền ở bên nhau?"
Ôn Kỳ Sơn rũ mắt nhìn về nơi khác: "Không phải, bốn năm trước liên hôn thương nghiệp."
Ôn Trĩ nhìn Ôn Kỳ Sơn đầy kì quái, nụ cười lạnh nhạt: "Liên hôn thương nghiệp? Vậy.. Anh ấy có tốt với con không? Có yêu con không?"
Ôn Kỳ Sơn thản nhiên nói: "Tình cảm hai đứa rất tốt, nhiều năm nay cậu ta vẫn chăm sóc nhà ta."
Ôn Trĩ vui vẻ, nằm trên giường nhấc chân bắt chéo chân, chân phải thảnh thơi đung đưa, nhìn trần nhà như có điều suy nghĩ mà cười..
"Sao chồng con còn chưa tới đón con?"
Tiếng chồng này Ôn Trĩ gọi đến cực kì thuận miệng, còn mang theo chút uỷ khuất, khiến Ôn Kỳ Sơn sửng sốt hồi lâu. Hình như nhiều năm rồi, Ôn Trĩ không còn gọi Tư Minh Trầm là chồng trước mặt ông.
"Hôm nay tập đoàn Tư Thịnh mở niên hội, có lẽ Tư tổng đang tăng ca xử lý công việc, không nghe điện thoại."
Trợ lý bên cạnh trả lời thay Ôn Kỳ Sơn.
Vốn đang lo lắng tình cảm hôn nhân của bọn họ không tốt, lần này tâm tình Ôn Trĩ hoàn toàn sáng sủa.
Theo lời Ôn Kỳ Sơn nói, cậu và Tư Minh Trầm không yêu đương lúc cao trung, có lẽ đã xảy ra nhiều chuyện. Thư tình của cậu có được đưa đi hay không vẫn là ẩn số.
Chỉ là nhìn trước mát, tình cảm của cậu và Tư Minh Trầm rất tốt, tạm thời không cần quá gấp.
Bây giờ cậu chỉ muốn gặp Tư Minh Trầm.
"Điện thoại di động của tôi đâu? Tôi gọi điện cho Tư Minh Trầm."
"Điện thoại của ngài lúc xảy ra tai nạn giao thông vị văng ra ngoài, bị xe xi măng nghiền nát."
Ôn Trĩ tiếc hận gật đầu, nếu như có di động, chí ít thì cậu có thể xem nhật kí nói chuyện của cậu và Tư Minh Trầm trên chim cánh cụt hoặc là gì đó.
Không biết nhiều năm như vậy, nông trường của cậu có được xử lý tốt không.
Sau khi kiểm Ôn Trĩ một loạt, ngoại trừ vết thương ở đầu, những bộ vị khác trên cơ thể không đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được.
Thế là, cậu xin bác sĩ xuất viện.
Ôn Kỳ Sơn thấy cậu không có chuyện gì, bên công ty lại có chuyện gấp cần ông ta xử lý, dặn dò Ôn Trĩ chờ Tư Minh Trầm đón cậu xuất viện xong liền vội vàng rời đi.
Cho đến lúc này, Ôn Trĩ mới có thời gian dò xét phòng bệnh. Mắt cá chân tinh tế luồn vào dép lê, cậu chậm rãi đi lại trong phòng, đẩy cửa phòng vệ sinh.
Trước gương, Ôn Trĩ có thể nhìn rõ thân ảnh cao gầy. Xuyên qua băng vải màu trắng, cậu nhéo nhéo gương mặt mình, dường như đang kiểm tra lãnh thổ của mình.
Khoé miệng hài lòng nhếch lên, cậu lẩm bẩm: "Thật non, hoàn toàn là xúc cảm mười bảy tuổi, Tư Minh Trầm thật có phúc."
Sự tình không do dự, Ôn Trĩ mặc quần áo tử tế, định trực tiếp đến tập đoàn Tư Thịnh tìm Tư Minh Trầm, cho y một niềm vui bất ngờ.
Kết hôn bốn năm, hẳn là còn chưa tới giai đoạn bảy năm, cũng không biết hai người ở chung có như keo sơn, cầm sắt hòa minh.
Vừa nghĩ tới cậu và Tư Minh Trầm chung chăn gối đã bốn năm, mặt cậu liền nóng lên nhanh chóng.
Buổi tối hôm nay, hẳn là Tư Minh Trầm sẽ cố kị thân thể cậu, sẽ không quá mức thân mật nhỉ.
Nếu như đối phương không phải không muón, cậu có nên từ chối không?
Ôn trĩ nâng mặt, cuối cùng ngước mắt nhìn mình trước gương.
Mặc dù giá trị nhan sắc của cậu là vô địch, nhưng cái băng vải trắng này thật sự quá xấu xí, Tư Minh Trầm đang chủ trì niên hội, thế nào thì cậu cũng phải ăn mặc chỉn chu ra ngoài với xứng với thân phận thiếu gia mới nổi của cậu.
Thế là, Ôn Trĩ đeo mũ, thẳng đến spk.
Sau khi Ôn Trĩ lên xe, tài xế xe taxi nhìn thấy mắt cậu, xác định cậu không có vấn đề với tiến về phía mục tiêu.
Nhìn kiến trúc thành thị, Ôn Trĩ cảm thán mấy năm nay Giang Kinh phát triển ngày càng tốt, rất giống thành phố lớn quốc tế.
Đi ngang qua một trạm che buýt, Ôn Trĩ vô tình nhìn thấy quảng cáo của chính mình.
Tài xế không hiểu:" Ôn đại minh tinh? Cụ thể tên gọi là gì? "
Ôn Trĩ thở dài:" Ôn đại minh tinh ngành giải trí hẳn là chỉ có một người thôi? Thế thì Ôn Trĩ ngài biết sao? "
Tài xế:" Không biết. "
Ôn trĩ gác đôi chân dài, yên lặng nhìn ra cửa sổ.
Trước khi xuống xe, cậu soái khí đưa cho bác lái xe tờ một trăm đồng, bổ sung thêm chữ kí rồng bay phượng múa.
" Giữ chứ kí đi, về sau có thể bán một đống tiền. "
Tài xế:"... "
Lần tai nạn xe cộ này, cảnh sát giao cho cậu vật phẩm tư nhân được bịt kín trong một cái túi nhựa.
Bên trong có ví da của cậu.
Ôn Trĩ nhìn sơ qua, ngoại trừ các loại giấy tờ còn có một vài thẻ ngân hàng.
Cũng không biết mấy cái thẻ này là của Tư Minh Trầm cho hay là của cậu.
Tuỳ ý đi vào một cửa hàng xa xỉ phẩm, mặc dù dáng vẻ cậu kì quái, nhưng chị gái nhân viên vẫn lại gần nhiệt tình chào hỏi.
Ôn Trĩ nhìn từng dãy trang phục tinh xảo, hỏi nhân viên cửa hàng:" Xin hỏi nơi này có trang phục phù hợp cho nam sinh 17 tuổi sao? "
Nhân viên bán hàng sửng sốt:" Có, nhưng giá hơi đắt. "
Ôn Trĩ tiêu sái rút thẻ:" Giúp tôi phối một bộ. "
Năm phút sau, Ôn Trĩ măng theo áo sơ mi trắng thanh thuần dạt dào ra khỏi cửa hàng.
Bộ quần áo này rất giống đồng phục sinh viên, trường hợp trang trọng hoặc bình thường đều tương đối phù hợp, là buổi biểu diễn đầu xuân của nhà CH.
Mặc bộ quần áo này, Ôn Trĩ không hề cảm thấy không hài hòa, xen lẫn trong đám học sinh cấp ba vẫn còn non hơn người khác.
Rất nhanh, xe taxi đã đến Tư Thịnh, Ôn Trĩ bị bảo an ngăn lại.
Hôm nay là niên hội, đi lại bình thường. Nhưng đầu Ôn Trĩ che kín mít, nhìn không giống khách tham gia yến hội bình thường, vì cân nhắc an toàn, bảo an không để cho cậu vào.
Ôn Trĩ than nhẹ, người không biết không có tội.
Dáng vẻ cậu thế này, người khác không nhận ra là bình thường.
Thế là, cậu che môi, nhỏ giọng thì thầm:" Tôi là người yêu của Tư Minh Trầm. "
Bảo an dò xét cậu một phen;" Chờ một lát, tôi đi hỏi trợ lý Văn. "
Từ nhỏ đến lớn, Ôn Trĩ đều được nâng trong lòng bàn tay yêu thương, đâu từng bị oan ức gì, ở đâu cũng được người khác khách khí.
Thân phận hợp pháp lại đột nhiên bị ngăn lại, cậu hơi khổ sở, nhếch miệng suy nghĩ đợi lại nữa phải để Tư Minh Trầm dỗ cậu cậu mới bỏ qua.
-
Tại chính sảnh niên hội, ánh mắt Tư Minh Trầm trầm tĩnh, đang đàm phán chuyện quan trọng với thành viên hội đồng quản trị.
Hôm ny là khánh điển tròn mười lăm năm thành lập tập đoàn Tư Thịnh, được chú ý rộng rãi, hiện trường có mặt hơn ba mươi tạp chí và phương tiện truyền thông về tài chính và kinh tế.
Từ bảy năm trước, sau khi Tư Minh Trầm cướp lại công ty từ tay chú hai, công ty phát triển như mặt trời ban trưa, thành lập liên hệ thương mại rất mạnh với Châu Âu và Bắc Mỹ, có tổng cộng 22 chi nhánh trên toàn cậu.
Thành viên ban giám đốc trước kia còn có mấy người theo phe chú hai đối nghịch y, nhưng đã bị nhổ tận gốc, đổng sự công ty sạch sẽ đoàn kết, đều là hạ bộ cũ của cha y, xem như để y bớt lo.
" Tư tổng, gàn đây có một lời đồn rất lợi hại, không biết có thể trao đổi với ngài không? "
Triệu đổng bưng chén rượu, ánh mắt rơi vào người vừa rồi nói chuyện hợp tác với y.
Tư Minh Trầm:" Ngài nói đi. "
Triệu đổng:" Tôi nghe nói ngài đã có một số điều chỉnh với dự án Kim phủ, theo sau là những thay đổi về số tiền đầu tư của năm dự án lớn nhỏ. Những dự án này đều hợp tác với Ôn gia. "
Tư Minh Trầm ngửa đầu nhấp ngụm rượu:" Cho nên? "
Triệu đổng:" Cho nên, bên ngoài đều đang đồn, ngài ly hôn với thiếu gia Ôn gia. "
Chuyện năm đó Ôn gia liên hôn với Tư gia, chấn động cả tầng lớp hào môn. Phải biết mặc dù trước đó Ôn gia phong quang, nhưng sớm là thuyền gõ thủng trăm ngàn lỗ, lung lay sắp đổ. Mà Tư gia là hào môn đỉnh cấp, thông gia muốn liên hôn nhiều vô số kể, hoàn toàn không tới phiên Ôn gia sa cơ thất thế.
Thông gia kinh tế thường là thế lực ngang nhau, Ôn gia thế nào cũng là trèo cao.
Đang khi bên ngoài đều cho rằng Tư Minh Trầm có mục đích riêng, kỳ thật có kế hoạch khác, tình cảm ổn định của y và Ôn Trĩ ngăn chặn tất cả.
Kết hôn bốn năm, y chưa từng truyền ra chuyện xấu gì, những công tử kia thường xuyên trà trộn nơi vui chơi cũng chưa từng thấy bóng dáng y.
Nhưng hôm trước, Tư Minh Trầm lơ đãng truyền ra một cái tín hiệu cho mọi người.
Quan hệ giữa Ôn gia và Tư gia thật thật giả giả vỡ tan.
" Tôi đã biết. "
Tư Minh Trầm không muốn bàn đến chuyện này, quay người đi đến một nơi khác. Là chủ yến hội, nhất cử nhất động của y đều bị người khác chú ý.
Vẻ mặt lạnh nhạt cũng khiến cho người khác biết được, y đang không vui.
Bị quấy rầy cả ngày, Tư Minh Trầm rất mệt mỏi. Bưng một chén rượu đỏ, ngồi một mình ở ghế sô pha vắng vẻ suy nghĩ.
Từ sau khi Ôn Trĩ rời đi, y đã phát người tra chút chuyện Tang Kỳ về nước.
Như y nghĩ, chuyến bay của Tang Kỳ dự tính hạ cánh vào ngày mai.
Y không muốn tự lừa mình dối người, dứt khoát treo bán nhà cưới của hai người, chuẩn bị bán đi.
Tất cả những gì ở nơi đó, y đều không muốn nhìn thấy nữa, càng không muốn có bất kỳ quan hệ gì.
Y đã tính xong sinh hoạt trong tương lai, chuẩn bị sống mà không có Ôn Trĩ.
Ngày sau, y sắp tiến về Bắc Mỹ chỉ đạo công việc phân công ty. Hành trình này, có lẽ khoảng nửa năm.
Trong khoảng thời gian này, chuyện y và Ôn thị cũng sẽ xử lý ở nước ngoài, đự định ngày ly hôn với Ôn Trĩ sẽ về nước.
Niên hội đã đến hồi cuối, Tư Minh Trầm được mời lên đài phát biểu bế mạc.
Hôm nay, y mặc một bộ âu phục màu trắng hiếm tháy, bởi vì gần đây dùng mắt quá độ, bị loạn thị nặng nên đeo một chiếc kính mắt màu bạc.
Tư Minh Trầm như thế, không chỉ rơi vào mắt khách khứa ở hiện trường mà còn chiếm cứ tất cả ánh mắt của Ôn Trĩ.
Tật khó lắm mới được người quen cậu dẫn vào, vừa vặn đứng ở phía bên phải sân khấu, không ai chú ý.
Ở trước mặt cậu, người đàn ông cao mét chín, dáng nười cao, tỉ lệ hoàn mỹ. Không còn vẻ ngây ngô, càng thành thục ổn trọng hơn lúc trẻ tuổi.
Quần Tây trắng thẳng thớm và áo sơ mi trắng giống như được thiết kế riêng choh y, nổi bật đôi chân dài thẳng tắp.
Nhưng người trước mắt tóc đen như mực, đi lại thong dong, tự tin bức người, dần dần trùng hợp với ánh trắng sáng không dính khói lửa nhân dan trong trí nhớ nhớ của cậu, cũng không hề cảm thấy y lạnh lùng.
Tư Minh Trầm đứng trên đài đã kết thúc bài phát biểu. Kế tiếp là thời gian phóng viên tự do đặt câu hỏi.
Đối với quy hoạch và phát triển công ty trong tương lai, Tư Minh Trầm trả lời rất chuyên nghiệp, đơn giản lại rõ ràng, năng lực tổ chức ngôn ngữ vô cùng mạnh, phần tự tin này làm cho các tập đoàn lớn nhỏ hợp tác với Tư Thịnh vô cùng an tâm.
Lúc này, một phóng viên đến từ 《 Tài chính và kinh tế online 》lớn gan đặt câu hỏi:" Xin hỏi Tư tổng, gần đây xuất hiện lời đồn ngài sắp trở lại độc thân, là thật sao? Nếu như không phải, ngài có thể thừa cơ dập tắt lời đồn. "
Nói rồi, ánh mắt Tư Minh Trầm rơi vào ngón tay vô danh trống không của Tư Minh Trầm.
Nếu như cẩn thận nhìn kĩ, có thể thấy phía trên có ngấn nhẫn rõ ràng.
Vấn đề vừa được hỏi ra, tất cả vị khách có mặt sửng sốt, bắt đầu xì xào bàn tán.
Ôn Trĩ đứng trước cây cột vàng son lộng lẫy, đã bất an lại phiền muộn chà xát ngón tay.
Cậu và Tư Minh Trầm ân ái như thế, vì sao lại có lời đồn bậy bạ này?
Là vì cậu quá không có cảm giác tồn tại sao?
Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng bị ấm ức như vậy.
Ôn Trĩ sắp tức thành con cá nóc, khoanh tay, buộc mình bình tĩnh.
Đối mặt với vấn đề này, Tư Minh Trầm không muốn giải thích thêm. Nhưng mì mau chóng dẹp yên lời đồn, câu trả lời của y nhất định phải minh xác.
" Tôi không biết lời đồn này truyền ra như thế nào, nhưng tôi muốn nói với mọi người, tôi và người yêu tôi tình cảm rất tốt.. "
Giọng điệu cứng rắn của Tư Minh Trầm mới nói được một nửa lại bị mọt giọng nói ôn nhu đánh gãy.
" Chồng ơi. "
Giọng nói này, Tư Minh Trầm đã nghe vô số lần, không thể quen thuộc hơn được nữa.
Y vô thức nghiêng đầu tìm kiếm nơi phát ra giọng nói, lồng ngực rộng lớn đã được ấm áp lấp đầy.
Ôn Trĩ tựa đầu trên vai Tư Minh Trầm, ngữ khí mang theo một chút nũng nịu và ấm ức:" Em rất nhớ anh. "
Lúc này, Tư Minh Trầm không kịp suy nghĩ gì nữa, bắt nguồn từ xúc động nguyên thuỷ của trái tim, y lập tức ôm eo Ôn Trĩ, cúi đầu xem xét vết thương của Ôn Trĩ.
Đôi mắt màu hổ phách kia bị che phủ bởi một tầng sương mù, không lãnh đạm giống như bình thường, mang theo cảm xúc nhớ nhung mãnh liệt, muốn kể ra với y.
Tư Minh Trầm cảm thấy hoảng hốt, nhưng bàn tay vẫn không khống chế được mà rơi lên băng vải trên đầu Ôn Trĩ.
Ngữ khí của y cũng không bình ổn, đề nén khổ sở và tưởng niệm vẫn luôn chôn dưới đáy lòng.
" Tôi cũng nhớ em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT