Ánh mắt Tư Minh Trầm rất nhạt, treo nụ cười thản nhiên như nước trong bóng đêm.
Y sẽ cho rằng Ôn Trĩ biết, nhưng không nghĩ đến trạng thái trước mắt của Ôn Trĩ, không biết cũng là bình thường.
"Ngoại trừ em, còn có thể là ai."
Ôn Trĩ nghe được câu này vô cùng bất ngờ. Luôn tự nhận mình da mặt dày cậu cũng không nhịn được tự nắm lấy áo mình mặt đỏ tim run.
Hóa ra Tư Minh Trầm thích cậu sớm như vậy.
Nghĩa là năm đó bọn họ thầm mến nhau sao?
Lúc này tâm tình vui sướng của cậu đã lộ rõ trên mặt.
Thế nhưng cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Vì sao năm đó bọn họ không thuận lợi ở bên nhau?
Bên ngoài sân thượng, mặt nước bể bơi gióng như bị vẩy lên một tầng ánh sáng bạc, ánh sáng hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Trĩ khiến cậu trông càng thêm dịu dàng điềm tĩnh.
Hai má đỏ ửng vô cùng rõ ràng, cậu lẩm bẩm: "Vậy vì sao anh không thổ lộ với em."
Ánh mắt Tư Minh Trầm ôn nhu lại hơi ảm đảm, sau đó rũ mắt nhớ tới chuyện cũ không muốn nhắc đến kia.
Năm đó Ôn Trĩ đi cùng y thường xuyên sẽ đi tiệm sách gần trường chọn sách, lúc đó có một tập văn xuôi tên là 《 Thư tình 》. Ôn Trĩ rất thích.
Mỗi lần trên đường về nha, Ôn Trĩ đều sẽ đọc cho y nghe. Mặc dù ven đường sẽ ngẫu nhiên có người đi đường tò mò nhìn bọn họ, nhưng Ôn Trĩ không xấu hổ chút nào vẫn hết sức chuyên chú đọc những câu mà cậu thích.
Tư Minh Trầm không nói nhiều, nhưng nghe rất chân thành. Dưới bóng đèn đêm, y quen đeo cặp sách giúp Ôn Trĩ, lẳng lặng đi theo.
Có một lần Ôn Trĩ đột nhiên hỏi; "Tư Tư, cậu biết trong quyển sách này có một bí mật kép không?"
Tư Minh Trầm không quá chú ý: "Không biết."
Ôn Trĩ chững chạc đường hoàng: "Nhân vật nữ trong sách thích một nam sinh đã rất lâu, người nam sinh kia đồng thời cũng thầm mến nữ chính. Về sau, nam sinh kia mượn danh nghĩa trả sách vụng trộm kẹp thư tình bên trong đưa cho nữ chính. Cho nên về sau tác giả mới thiết kế như vậy."
Tư Minh Trầm nghe những lời dỗ trẻ nhỏ của đám marketing cười yếu ớt: "Cho nên quyển sách này mới có thể bán chạy như thế?"
Ôn Trĩ cau mày: "Nó không dễ bán, thuộc về sách ít được chú ý, chỉ óc thanh niên yêu văn nghệ như tớ mới biết biết thôi."
Đưa Ôn Trĩ về đến nhà, Tư Minh Trầm đưa cặp cho cậu: "Thanh niên văn nghệ, nhớ làm bài tập, nếu không muốn ngày mai bị phạt đứng."
Ôn Trĩ: "Đã biết."
Từ hôm đó trở đi, chuyện này mọc rễ dưới đáy lòng y. Tìm cơ hội, cuối cùng y cũng thuận lý thành chương mượn được bản 《 Thư tình 》trong tay Ôn Trĩ.
Cũng về sau, y kẹp bức thư tỏ tình bên trong, cùng ngày đó, Ôn Trĩ xóa bỏ tất cả phương thức liên lạc của y.
Y đến cửa lớp học chờ Ôn Trĩ, nhưng thái độ của cậu lại vô cùng lạnh nhạt giống như người xa lạ.
Tang Kỳ nói cho y biết, Ôn Trĩ bày tỏ với anh ta.
Sở dĩ Ôn Trĩ đối tốt với y như vậy là vì Tang Kỳ từng nói với Ôn Trĩ tình huống gia đình y và chuyện cha mẹ đã qua đời. Khi đó đúng lúc Tang Kỳ theo trường học luyện tập kịch bản, Ôn Trĩ chỉ thay anh ta bồi y, mới có thể thường xuyên tìm y chơi.
Khoảng thời gian mà Tang Kỳ nói đến cũng là khoảng thời gian mà đến giờ y vẫn không quên được, cũng là động lực giúp y chèo chống hoàn cảnh du học, cắn răng kiên trì.
"Hoàn cảnh gia đình của Ôn Trĩ tốt, làm người đơn thuần, nếu như biết rõ bản thân em ấy không thích chú, còn tiếp tục dây dưa, không khỏi sẽ khiến cho anh nghi động cơ. Minh Trầm, liên quan đến chuyện chú hai cướp công ty nhà em, anh rất tiếc nuối. Nhưng dù sao bây giờ cái gì chú cũng có, anh chăm nom Ôn Trĩ từ nhỏ, không hi vọng cạnh tranh với chú."
"Tư Tư."
"Tư Tư?"
Ôn Trĩ nhìn Tư Minh Trầm mang theo thần thái bi thương phức tạp, lo lắng gọi tên y.
Có cảm giác Tư Minh Trầm sẽ vỡ vụn.
Suy nghĩ Tư Minh Trầm dần bị kéo về hiện thực, Ôn Trĩ rót cho y ly trà tỉnh rượu, an ủi: "Khi đó không tỏ tình cũng không sao, dù sao bây giơ chúng ta đã kết hôn rồi, rất tốt."
Cậu cẩn thận nhìn Tư Minh Trầm, luôn cảm thấy nhắc đến chuyện thương tâm của y, vội vàng muốn trấn an.
Ánh mắt Tư Minh Trầm rất nặng nề, lòng bàn tay vuốt ve ly pha lê, hầu kết gian nan nhấp nhô. Bỗng y há miệng: "Ôn Trĩ, về sau em sẽ rời khỏi tôi sao?"
Ôn Trĩ khẽ giật mình, lắc đầu như trống bỏi: "Sao em lại rời khỏi anh chứ."
Tư Minh Trầm nhịn cảm giác dị thường trong hốc mắt, khẽ khàng nói: "Thật sao? Bây giờ em mất trí nhớ, bây giờ nói về sau sẽ không quỵt chứ?"
Ôn Trĩ giơ tay ra: "Nghéo tay, lừa anh em chính là con cún."
Tư Minh Trầm dựa vào ghế nhìn cậu thật lau, sau đó dùng ngón tay câu lấy ngón tay cậu: "Ừ, em là con cún."
Bữa tối lãng mạn dưới ánh nến này hai người ăn tới rạng sáng mới kết thúc. Tắm nước nóng xongm Ôn Trĩ không lập tức chui vào chăn, mà đứng trước ban công xịt nước hoa, chờ Tư Minh Trầm.
Chuyện sáng hôm nay vẫn còn chưa xong đâu.
Buổi tối dưới ánh trăng rất vừa vặn, đến nơi đến chốn mới tốt.
Hành trình ngày mai tổ tiết mục đã tuyên bó trong wechat. Ôn Trĩ cầm điện thoại tổ tiết mục cung cấp, hồi âm.
Thời gian ngày mai tự do, đám tình nhân có thể theo ý thích của mình tự do chi phối thời gian. Bảy giờ tối sẽ có thêm tổ khách quý gia nhập, đến lúc đó sẽ có tiệc chào đón.
"Bang" một tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Tư Minh Trầm khoác áo choàng tắm từ trong phòng tứm đi ra, bắp thân dài thẳng tắp được bao quanh bởi một tầng cơ bắp cân xứng. Phía trên đọng lại vài giọt nước dần dần trượt xuống cho đến mắt cá chân mới biến mất.
Ôn Trĩ nhìn Tư Minh Trầm, nuốt nước miếng.
Không thể không nói, dáng người đối phương rất hoàn mỹ, có thể so với người mẫu. Nếu như cậu có tiền, có thể mở một cái trển lãm để Tư Minh Trầm ra sân, nói cho mọi người trong thiên hạ biết người đàn ông này là chồng cậu.
Tư Minh Trầm sấy khô tóc xong nhìn chiếc giường trống rỗng: "Đi ngủ sao?"
Ôn Trĩ cưởi cáo choàng tắm xuống, chỉ còn một chiếc quần lót, toàn thân trên dưới bị lột sạch giống như con tôm, lộ ra màu hồng nhạt.
Cậu nhích đến gần Tư Minh Trầm, hai con mắt nháy nháy nhìn chằm chằm y.
Tư Minh Trầm không nhịn được cười, ngồi bên giường, mắt phượng cong lên: "Em nàm đây làm sao tôi nằm."
Ôn Trĩ nâng mông xịch qua bên cạnh hai centimet: "Lên đây đi."
Tư Minh Trầm nhìn Ôn Trĩ chừa lại cho mình một khu vực nhỏ, do dự một lát mới nằm nghiêng lên.
Nháy mắt đó, khí tức bạc hà lạnh lẽo thuộc về Tư Minh Trầm xộc tới.
Ôn Trĩ giống như hít phải cỏ mèo, đầu cọ cọ về phía trước tựa vào ngực Tư Minh Trầm.
Đêm, im ắng.
Ôn Trĩ giơ tay vòng qua eo Tư Minh Trầm: "Tư Tư, buổi chiều không phải anh nói về nhà tiếp tục sao?"
Tư Minh Trầm không ngờ tới giờ cậu vẫn còn băn khoăn chuyện này, cánh tay ôm cậu vào ngực: "Tiếp tục cái gì."
Ôn Trĩ nhất thời vừa thẹn vừa xấu hổ, trực tiếp nhảy xuống giường, tìm về bí đao, dùng sống lưng lạnh buốt đối mặt với Tư Minh Trầm, ở giữa cách một tầng chăn bông xem như ngăn cách.
Tư Minh Trầm chồng đầu: "Ôn Ôn."
Ôn Trĩ bỗng quay đầu.
Hình như Tư Minh Trầm chưa từng gọi biệt danh này, nhưng sau đó cậu lại cau mày làm vẻ không muốn nói chuyện.
"Vẫn muốn hỏi em, con bí đao này xấu như vậy, sao em nhất định phải ôm nó ngủ."
Ôn Trĩ: "Bởi vì anh tặng đó chứ."
Câu nói này mang theo chút ít cảm xúc, cũng có vẻ hờn dỗi.
Tư Minh Trầm không khỏi nhớ tới ngày y và Ôn Trĩ kí thỏa thuận ly hôn, lúc cậu rời đi.
Ôn Trĩ cái gì cũng không mang, chỉ mang theo mỗi con này.
Đáy lòng y tràn ngập cảm giác phức tạp, càng không nhìn thấu tình cảm của Ôn Trĩ.
Nếu như giống như lời cậu nói, giữa bọn họ thật sự không có tình yêu, vậy sao không nỡ bỏ bí đao.
Tư Minh Trầm nhìn Ôn Trĩ: "Ôn Ôn."
Ôn Trĩ nổi giận: "Cái gì."
Tư Minh Trầm: "Em muốn mau chóng khôi phục kí ức sao?"
Hỏi ra vấn đề này, Tư Minh Trầm hơi hối hận. Là người trong cuộc ai lại không muốn tìm về muòi năm kí ức của mình chứ.
Y phát hiện mình xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ.
Từ tận đáy lòng, y hi vọng Ôn Trĩ có thể vĩnh viễn ở bên y giống như thế này. Bởi vì Ôn Trĩ lúc này, vô cùng thích y.
Ôn Trĩ nghiêm túc nghĩ, khoác cằm lên trên bí đao xoắn xuýt.
Một mặt, cậu rất muốn biết từng li từng tí trong khoảng thời gian hai người kết hô.
Một mặt khác, cậu lại e ngại nhớ đến những chuyện thương tâm. Tỉ như tại sao bọn họ lại đi đến kết cục ly hôn. Sau khi khôi phục kí ức, cậu không thể nào giả vờ như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
"Thuận theo tự nhiên đi."
Tư Minh Trầm nhìn cậu: "Được."
Đêm càng yên tĩnh, lần nữa Ôn Trĩ tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Thu hình đã bắt đầu, mặc dù Ôn Trĩ mơ hồ cũng biết ngoại trừ phòng ngủ bên ngoài kia khắp nơi là camera.
Tám giờ bắt đầu thu hình, phòng trực tiếp của Tư Minh Trầm và Ôn Trĩ đã gần 600 vạn người online, hôm nay lại là thứ bảy cho nên nhiệt độ online rất cao.
Bắt đầu từ hôm qua, cp cậu và Tư Minh Trầm đã leo lên hotsearch, rất nhiều dân mạng cũng đang thảo luận bọn họ.
Tuy nói ngay từ khi bắt đầu tiết mục đã tỏ vẻ khách mời đến từ nhiều lĩnh vực nghề nghiệp khác nhau, nhưng người làm quản lý xí nghiệp như Tư Minh Trầm xuất hiện rất không phù hợp với địa vị của y.
Cho nên chuyện mà đám dân mạng thảo luận nhiều nhất chính là nguyên nhân chân chính khiến Tư Minh Trầm tham gia trương trình tống nghệ này.
Đối với nghi hoặc này đương nhiên tổ tiết mục sẽ không quản, mặc kệ phát triển mới có thể nâng cao nhiệt độ.
Mà dân mạng còn hiếu kì một chuyện khác chính là vì sao Ôn Trĩ có thể cộng tác cp với Tư Minh Trầm.
Có dân mạng cẩn thận chỉnh lý ra, từ khi xuất đạo trong năm năm qua, tài nguyên phim truyền hình điện ảnh cậu nhận được đều không tệ, nhưng cũng là không nóng không lạnh. Mà khi tham gia bữa tiệc thời thượng, lễ phục của Ôn Trĩ luôn là kiểu dáng khó mượn được nhất, vô cùng không phù hợp với địa vị của cậu.
[Theo tôi thấy, chính là có kim chủ. Tài nguyên ấy mà, muốn gì chẳng được? ]
[Dáng vẻ của Ôn Trĩ không tồi nhưng cũng chẳng hiếm, lại có người nâng dài kì, tất cả mọi người đều hiểu.]
[có lẽ Tư Minh Trầm vì áp lực công ty ảnh hưởng, tham gia tiết mục, mà Ôn Trĩ lại được kim chủ nhét vào cho nên cái chuyện tốt cp với Tư Minh Trầm này liền rơi xuống đầu Ôn Trĩ thôi.]
[Kim chủ của Ôn Trĩ thật là rộng lượng, hắn không sợ Ôn Trĩ thừa cơ mập mờ với Tư Minh Trầm? ]
[Trời, bạn tôi là nhân viên tập đoàn Tư Thịnh, theo như hắn nói, hình như Tư Minh Trầm đã kết hôn rồi.]
[Má, vậy Tư Minh Trầm tham gia tống nghệ hơn phân nửa là vì công ty đi? Từ hôm qua anh ta bắt đầu lên hotsearch, cổ phiếu Tư Thịnh cũng tăng giá. Hơn nữa điện thoại Tư Thịnh đầu tư cho tổ tiết mục, số lượng tiêu thụ bạo tăng.]
[sao Tư Minh Trầm lại mập mờ với Ôn Trĩ? Loại người này có phải tuỳ tiện con chó con mèo gì cũng có thể câu dẫn hay không.]
[Đúng đó, các cậu xem thái độ của Tư Minh Trầm đối với Ôn Trĩ trong tống nghệ liền biết, vô cùng lãnh đạm.]
Tình Vãn và đoàn đội vẫn luôn chú ý động tĩnh của dân mạng, mặc dù trước mắt vẫn chưa xuất hiện ngôn luận, nhưng vì phòng người phe đối diện đột nhiên mua hotsearch vẫn phải đề phòng một chút.
Mà những dân mạng bị anti lừa gạt này ngoài lồng hiếu kì ngồi chờ trong phòng trực tiếp của Ôn Trĩ, còn chuẩn bị xem hai người họ tương tác.
Trong nhà ăn, bánh mì nướng và thịt xông khói đã được mang lên. Mùi sữa thơm lừng khắp nơi.
Ôn Trĩ đánh răng xong, trông thấy Tư Minh Trầm đang đợi cậu ăn điểm tâm, tâm tình không tệ, đặt hai tay lên đầu tạo thành hình trái tim.
"Tư Tư, chào buổi sáng."
Ngón tay Tư Minh Trầm nhúc nhích, xem qua tối hôm qua Ôn Trĩ đã hết giận, tâm lý dần buông lỏng.
"Em thích ăn nho, uống ly sữa bò nóng đi, nho lạnh. Sandwich là tôi tự làm, em nếm thử đi."
Ôn Trĩ hạnh phúc gật đầu, sau đó khẽ giật mình: "Đều là anh tự làm?"
Tư Minh Trầm: "Ừ."
Tư Minh Trầm sẽ không nói cho cậu biết, sáng nay y cố ý dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cho ott, sợ cậu tức giận không để ý tới y.
Ôn Trĩ cầm sandwich phối hợp cắn một miếng, hàm hồ khen: "Ăn ngon."
Ôn Trĩ dù gầy nhưng sức ăn rất lớn, thấy sandwich đã ăn hết nửa, Tư Minh Trầm lại đứng dậy giúp cậu làm thêm một phần.
Trong phòng bếp, thịt xông khói đang chiên, Tư Minh Trầm quay lại nhìn Ôn Trĩ cười khẽ.
Vẫn là tính cách không tim không phổi như cũ, Tư Minh Trầm buộc túi lại, không muốn để Ôn Trĩ trông thấy.
[Mộ danh đến xem, hai người ở chung rất tốt nha.]
[Chỗ nào tốt, xem Ôn Trĩ nịnh bợ Tư Minh Trầm như thế nào sao? Cái sandwich kia vừa nhìn liền biết không ăn được.]
[Đúng đó, Ôn Trĩ diễn giả quá.]
[Phòng trực tiếp có hắc tử, đến theo đoàn sao? ]
[Tôi thật phục, Tư Minh Trầm muốn làm bữa sáng cho Ôn Trĩ, cậu cổ vũ Tư Minh Trầm, rất ngọt được không, đừng ác ý xuyên tác.]
[Fan Cố Thừa Phong lăn ra ngoài đi được không? Chúng tôi thích xem Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm diễn, người ta ít gì cũng có thái độ, Cố Thừa Phong nhà các người chỉ có một gương mặt poker, cầm tiền không làm việc.]
Chẳng mấy chốc chiếc sandwich Tư Minh Trầm làm được ra lò. Ôn Trĩ vô cùng thích cực cổ vũ; "Tư Tư thật hiền thục."
Tư Minh Trầm: "Kia là sữa bò ngâm yến mạch, bên trong có quả hạch, ăn nhiều một chút."
Ôn Trĩ cười: "Được."
Cắn sandwich, Ôn Trĩ cảm thấy Tư Tư đối với cậu quá tốt rồi, chuẩn bị bữa sáng này hẳn là tốn không ít thời gian.
Đây rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt.
Nhìn Tư Minh Trầm, Ôn Trĩ luôn cảm giác mình đã quên cái gì đó, nhưng trước mắt bị hạnh phúc lấp đầy, cậu hoàn toàn không muốn nhắc đến cái khác, toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ đến Tư Minh Trầm.
Ăn bữa sáng xông, Ôn Trĩ chuẩn bị đi rửa chén, nhưng điều kiện quá hậu đãi ở tầng bốn không cho cậu cơ hội này, có người chuyên phụ trách việc dọn dẹp những dụng cụ nấu ăn trong phòng bếp.
Ôn Trĩ giống như cá muối nằm trong phòng trà.
Tư Minh Trầm cắt hoa quả cho cậu.
Khoảng thời gian này cậu còn muốn kéo dài thêm một trăm ngày.
Ban công phía trước phòng trà nối với phòng ngủ, Ôn Trĩ thu hồi cái chân bắt chéo, ngó nghiêng.
Ra ban công đầy ánh nắng, bên trong trồng rất nhiều hoa hồng và cây cỏ, đều rất đẹp.
Ôn Trĩ quay đầu thấy Tư Minh Trầm bận rộn trong phòng bếp, định hái một ít chưa cho y.
Hoa hồng ở đây rất nhiều chủng loại, chính là được tận tâm chăm sóc, Ôn Trĩ hơi do dự: "Hoa hồng ở đây, tôi có thể hai mười bông không? Cậu nhìn thảnh ống kính, trưng cầu ý kiến tổ tiết mục.
Biên đạo đáp:" Được. "
Đạt được cho phép, Ôn Trĩ bắt đầu lựa hoa hồng. Cậu là người nói nhiều, lúc tự mình làm gì đó cũng sẽ giải buồn.
" Loại hoa hồng này cành lá vừa nhỏ vừa dài, phía trên có một ít gia nhỏ. "
" Loại hoa hồng này là giống ngoại, sau khi được nước ta bồi dưỡng, năm lực chịu rét đã cao hơn nhiều. "
" Không biết Tư Minh Trầm thấy bó hoa hồng tôi tự bó có cảm động đến rơi nước mắt không nhỉ. "
Ôn Trĩ từng học cắm hoa, trong phòng trà cũng có một vài đạo cụ, có thể giúp đỡ cậu.
Chỉ chốc lát, cậu đã bó xong chín đóa hoa, chỉ còn một đóa.
Cậu đang xoắn xuýt, ngụ ý dài lâu tốt hơn, hay là vẹn toàn mới tốt đây.
Cuối cùng cậu quyết định hái thêm một đóa, bó cả lại.
Phóng mắt nhìn ra, toàn bộ hoa hồng trên ban công chỉ có bồn hoa ở góc xa nhất kia là đẹp mắt nhất. Ôn Trĩ đặt chân vào khẽ hở giữa những luống cây chuẩn bị hái hoa.
Nơi này có rất nhiều câu, lít nha lít nhít, Ôn Trĩ lo lắng giẫm phải chậu hoa, động tác vô cùng cẩn thận.
Ngay trước lúc cậu chuẩn bị hái được bông hồng kia, cậu không chú ý nơi nước dọng dưới chân, độ ma sát của đế giày và mặt đất giảm đi, toàn bộ cơ thể mất cân bằng, theo một tiếng" bịch ", ngoài ban công vang lên tiếng kêu đau đớn của Ôn Trĩ.
Dân mạng trong phòng trực tiếp tận mắt chứng kiến cảnh như vậy, người thì cười, người lại dừa cơ mắng Ôn Trĩ là đồ đần, nhưng hầu hết đều đang lo lắng cậu có bị thương không.
Ôn Trĩ xoa đầu ngồi xuống, nhịn đau, chỉ sợ Tư Minh Trầm nghe thấy chạy đến, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cậu.
Tổ đạo diễn thấy vậy vội vàng hỏi qua thiết bị:" Cần giúp đỡ không? "
Ôn Trĩ lắc đầu lảo đảo đứng dậy:" Không cần, chỉ là có hai chậu hoa bị vỡ, thật xin lỗi. "
Tổ đạo diễn trả lời:" Không sao, an toàn quan trọng hơn. "
[Ngã phát này thật đau nha.]
[Thật là bạn nhỏ đáng yêu, bị ngã còn xin lỗi chỉ vì chậu hoa bị vỡ.]
[Ôn Trĩ thật đáng yêu, làm tâm tôi đau.]
[Tại sao cậu ấy lại không gọi Tư Minh Trầm tới, mau tìm người giúp đỡ đi chứ.]
Lúc Ôn Trĩ ôm hoa hồng từ ban công đi tới, Tư Minh Trầm đang bưng đĩa hoa quả tới.
Thấy tư thế đi đường của Ôn Trĩ không đúng, y bước nhanh về phía trước:" Sao vậy? "
Ôn Trĩ khẽ nói:" Không sao. "
Tư Minh Trầm nhìn đóa hoa hồng trong ngực cậu:" Đi ban công làm gì? "
Ôn Trĩ cúi đầu:" Hái hoa hồng. "
Cậu thầm nghĩ, chắc chắn Tư Minh Trầm sẽ che cười cậu ngốc.
Tư Minh Trầm tuỳ ý quét mắt qua mấy bồn hoa vỡ ngoài ban công, cúi đầu cau mày hỏi cậu:" Có phải bị ngã không? "
Ôn Trĩ làm bộ không để ý nói:" Ừ, ngã một cái, nhưng mà không việc gì. "
Tư Minh Trầm đi ra ban công xem, phát hiện mấy chậu cây bị hư là Nhã Bối Kì Lân thì bước dài nhanh chóng đi đến trước mặt Ôn Trĩ:" Bị thương chỗ nào sao? "
Ôn Trĩ vội lắc đầu:" Không có. "
Mặc dù Nhã Bối Kì Lân đẹp, nhưng phía trên đều có gai nhỏ, vô cùng nguy hiểm.
Ôn Trĩ vừa mới bị ngã, có thể bị đụng phải.
Tư Minh Trầm không yên lòng, nắm tay Ôn Trĩ định kéo cậu đến đại sảnh đủ ánh sáng để kiểm tra. Y sợ Ôn Trĩ bị gai đam phải, hoặc là dính lên quần còn đàn độn không hay biết.
Ôn Trĩ đi theo Tư Minh Trầm, bước chân rõ ràng chậm hơn một nhịp, thân thể khó chịu.
Khuôn mặt luôn bình tĩnh của Tư Minh Trầm phủ lên vẻ lo lắng và nghiêm túc chưa bao giờ có:" Đến cùng là bị thương chỗ nào, nói cho tôi biết. "
Ôn Trĩ rũ mắt, lại nhìn Ôn Trĩ trực tiếp một chút, chuẩn bị hầm hồ cho qua:" Em không bị thương, chỉ là vừa rồi bị ngã chưa kịp phản ứng. "
Con ngươi đen nhánh của Tư Minh Trầm nhìn chằm chằm cậu một lát, mặc áo khoác vào:" Đi, tôi đưa em đi gặp bác sĩ. "
" Em không đi. "Ôn Trĩ vô cùng kháng cự, giữa lông mày nhiễm vẻ ấm ức, thậm chí còn mang theo tiếng khóc nức nở:" Em không sao. "
Kết hôn bốn năm, Tư Minh Trầm chưa từng thấy cậu như vậy, nhất thời không biết nên dỗ cậu như thế nào.
[Ôn Ôn sao rồi? Hình như thật sự bị thương.]
[Vì sao không đi bác sĩ? ]
[Nhưng mà đi đường được mà, là vì cảm thấy mất mặt sao? ]
" Không đi cũng được, nhưng em phải nói cho tôi biết em có bị gai đâm trúng không, bởi vì tôi rất lo lắng. "
Tư Minh Trầm đỡ Ôn Trĩ, hơi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cậu.
ngôn tình hoànÔn Trĩ đáp lại như muỗi kêu:" Được. "
Tư Minh Trầm:" Vậy về phòng, tôi xem nên xử lý như thế nào, được chứ? "
Ôn Trĩ gật đầu:" Được. "
Đi vào phòng ngủ nghĩa là không có ống kính đi theo. Tư Minh Trầm điều chỉnh tất cả đèn sang chế độ sáng nhất, lấy hòm thuốc ra chuẩn bị khử độc:" Ôn Ôn, đến cùng thì chỗ nào bị đâm. "
Lần đầu Ôn Trĩ nhìn thấy vẻ mặt Tư Minh Trầm ôn nhu như vậy dần dần từ bỏ mặt mũi, nâng tay lên.
Bỗng nhiên Ôn Trĩ tháo dây lưng.
Ngay sau đó, quần và đồ lót soạt cái rơi trên mặt đất.
Ôn Trĩ chậm rãi quay người đưa lưng về phía Tư Minh Trầm quỳ gối trên giường, bởi vì cong lưng nên vạt áo bị kéo lên phía trước, lộ ra vòng eo tinh tế.
Cái mong vừa tròn vừa vểnh nhếch lên, giọng nói trong trẻo của Ôn Trĩ lộ ra vẻ thẹn thùng:" Chỗ này."