Hàn Mặc Nhiễm nghe cô hờn dỗi một câu như vậy, ngón tay liền run mạnh, chiếc chăn rơi xuống người cô. Hạ Hạm giật mình tỉnh dậy, vừa tỉnh liền đối diện với nét mặt phức tạp của Hàn Mặc Nhiễm. Lúc này, Hàn Mặc Nhiễm hơi khom người xuống, mặt của anh cũng ở rất gần.
Đột nhiên Hạ Hạm giật nảy mình kéo dãn khoảng cách với anh, sau đó tức giận nói: “Cậu làm gì vậy?”
Hàn Mặc Nhiễm nhìn chiếc chăn rơi xuống do cô bật dậy: “Cậu ngủ tiếp đi, tôi sợ cậu bị cảm nên đắp chăn giúp, cậu phản ứng lớn như vậy làm gì?”
Hạ Hạm hơi xấu hổ nhặt chăn lên: “Cảm ơn.”
Hàn Mặc Nhiễm ngồi xuống bàn, chống tay lên cằm rồi mỉm cười với cô, nụ cười không hề có ý tốt: “Nhưng vừa rồi tôi có nghe thấy cậu nói mớ, A Nhiễm mà cậu nói không phải là tôi chứ?”
Hạ Hạm như bị thiên lôi bổ cho một nhát. Nằm mơ thấy anh thì đã đành, ấy vậy mà còn nói mớ, rốt cuộc cô đã nói cái quỷ gì vậy?
Hạ Hạm căng thẳng co quắp, nhất là khi đối diện với biểu cảm thâm sâu khó lường của Hàn Mặc Nhiễm, cô hận không tìm được một cái lỗ nào để chui xuống. Nhưng dường như Hàn Mặc Nhiễm không nhìn thấy sự căng thẳng của cô lúc này, anh hỏi thêm một câu: “Hạ Hạm, cậu yêu thầm tôi sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play