Lục Thần Duệ đặt Hàn Vân Hy nằm lên giường của mình rồi lấy hộp cứu thương đến để sơ cứu vết thương cho cô.

Những chỗ bị xây xác đổ máu hoặc bị đạn sượt qua làm tổn thương da thịt Lục Thần Duệ đều dùng thuốc sát khuẩn rửa sạch vết thương sẽ rồi bôi thuốc vào băng lại cẩn thận tuy nhiên vẫn có một vết thương khá nghiêm trọng.

Lúc cởi bỏ lớp áo quân phục của Hàn Vân Hy ra Lục Thần Duệ thấy áo thun trắng bên trong bị thấm máu ra ở phần vai nên xem kỹ hơn thì thấy phía sau vai của Hàn Vân Hy bị một viên đạn ghim vào qua thời gian không được sơ cứu nó đã mưng mủ có dấu hiệu của nhiễm trùng nếu cứ tiếp tục để viên đạn nằm trong da thịt thì e rằng cô rất có thể sẽ mất mạng.

Ánh mắt của Lục Thần Duệ có chút thương cảm và dịu xuống hẳn, anh lẩm bẩm nói chuyện với Hàn Vân Hy: “Rõ ràng xuất thân là đại tiểu thư của Hàn gia danh giá còn có một hôn sự rất tốt tại sao cứ phải đâm đầu vào mấy chuyện nguy hiểm đến tính mạng như thế này để làm gì chứ…anh là do hoàn cảnh đưa đẩy còn em thì vì sao hả tiểu nha đầu?!”.

Qua một lúc, Lục Thần Duệ lấy thuốc tê tiêm vào người của Hàn Vân Hy để giảm bớt cơn đau bởi vì sẽ phải dùng dao rạch vết thương đang mưng mủ lấy viên đạn ra.

Cầm con dao găm được chạm khắc tinh tế trong tay đột nhiên Lục Thần Duệ bị khựng lại có cảm giác hơi nôn nao khó tả.

Trước giờ những lúc bị trúng đạn thậm chí không có thuốc tê Lục Thần Duệ vẫn có thể cắn răng tự rạch vết thương lấy đạn ra dù cực kỳ đau đớn nhưng có những tình huống đối mặt sinh tử thì nỗi đau đó lại chẳng thấm thía gì, nhưng lần này đứng trước cô gái mỏng manh yếu đuối anh lại cảm thấy không chắc tay.

Lục Thần Duệ có hơi ngượng khi cởi bò chiếc áo thun trên người Hàn Vân Hy xuống dù sao người ta cũng là kim chi ngọc diệp sao có thể phơi bày cơ thể trước một người đàn ông xa lạ như vậy.

“Không sao, cùng lắm thì tôi chịu trách nhiệm với em thôi” Lục Thần Duệ tự ổn định tư tưởng cùng tâm trạng của mình.

Lục Thần Duệ đỗ Hàn Vân Hy nằm sấp xuống, tay anh cầm con dao găm hơ trên lửa nóng sát trùng trước rồi gạch nhẹ lên vết thương một đường dứt khoát máu chảy ra anh dùng liền bông gòn thấm máu.

Tuy là hôn mê bất tỉnh nhưng Hàn Vân Hy vẫn bị cơn đau đớn gọi dậy, mắt cô vẫn nhắm nghiền không mở lên nổi nhưng miệng vẫn phát lên tiếng rên: “Ưm…đau…”.

“Cố gắng một chút sắp ra rồi” Lục Thần Duệ vẫn lên tiếng động viên.

“Ưm…ưm…đau…ưm”.

Bên ngoài, Lục Thần Không cùng Vân Hạ đang đứng áp sát tai vào cửa phòng của Lục Thần Duệ nghe ngóng thì cùng nhau đỏ mặt.

Gương mặt Vân Hạ vô cùng ai oán: “Cmn, vậy mà anh ta làm thật luôn kìa”.

Lục Thần Không lắc đầu: “Đúng là hết thuốc chữa đã bảo giết cô ta đi rồi mà”.

Vân Hạ liền bĩu môi: “Làm sao mà giết được theo muội thấy thì cô gái đó dù bị thương dù là người của quân đội nước A thì nhan sắc vẫn là hàng cực phẩm xưa nay anh hùng sao qua ải mỹ nhân, thủ lĩnh lâu ngày cấm dục hôm nay đã động lòng rồi không chừng”.

“Không thể nào” Lục Thần Không chắc nịch lên tiếng.

Vân Hạ liền phản pháo: “Vậy anh ta đang cùng cô gái đó làm gì bên trong anh nói xem”.

Lục Thần Duệ nhíu mày khi thấy tâm mi của Hàn Vân Hy cau chặt lại muốn dính vào nhau, cả người cô mồ hôi nhuễ nhoãi sắc mặt trắng bệch nhợt nhạt đến đáng thương, anh cố gắng lấy viên đạn ra thật nhanh, khử trùng vết thương sạch sẽ rồi băng lại.

Sau khi xử lý xong vết thương của Hàn Vân Hy, Lục Thần Duệ liền lấy một cái áo sơ mi trắng của mình giúp cô mặc vào.

Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt cả người đổ mồ hôi ướt đẫm như vừa mới tắm xong Lục Thần Duệ không khỏi mũi lòng cho Hàn Vân Hy, anh ngồi xuống dùng khăn sạch chậm hết mồ hôi trên mặt và trên cổ của cô rồi lẩm bẩm: “Để tôi thử nghĩ cách trả em về Hàn gia xem có được không…dù sao chúng ta cũng không thù không oán xem như niệm chút tình cũ tôi tha cho em lần này”.

Lục Thần Duệ vừa mở cửa phòng đi ra ngoài thì Lục Thần Không và Vân Hạ bất ngờ ngã nhào vào bên trong, anh đứng khoanh tay trước ngực vẻ mặt lạnh lẽo chờ nghe giải thích.

Vân Hạ ngồi dậy trước thứ cô tìm kiếm đầu tiên chính là cô gài tù binh mà cô phát hiện trên bờ đảo hoang, khi thấy Hàn Vân Hy đang nằm trên giường còn mặc áo của Lục Thần Duệ thì liền quay sang Lục Thần Không: “Muội đã nói mà huynh không tin, anh ta đã để cô ấy mặc áo của mình rồi còn gì”.

Tam quan của Lục Thần Không như sụp đổ chẳng lẽ những gì mà Vân Hạ đoán mò đều đúng hết hay sao.

Giọng nói trầm âm lãnh của Lục Thần Duệ vang lên: “Hai người xong chưa hả???”.

Cả hai cùng ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Lục Thần Duệ nên vội đứng dậy đi ra ngoài.

Vân Hạ vẫn bỏ lại một câu: “Bị nói trúng tim đen nên quạu chứ gì?”.

“Trúng tim đen cái gì?” Lục Thần Duệ nhướng mày hỏi.

“Thì nhân cơ hội con nhà người ta hôn mê bất tỉnh mà giải quyết nhu cầu sinh lý còn gì??” Vân Hạ liền đáp.

Lục Thần Duệ đưa tay đỡ trán quay sang Lục Thần Không rồi lên tiếng: “Lần này về nước Z đưa con nhỏ này đi tẩy trắng não ngay cho tôi suốt ngày cô ta cứ nghĩ mấy chuyện đen tối thế này thì sao mà làm ăn được gì hả”.

Lục Thần Không lần này đứng về phía của Vân Hạ: “Tôi cảm thấy Vân Hạ nói đâu có sai những gì trước mắt đang diễn ra là như thế mà”.

Lục Thần Duệ nhếch môi mỏng mỉm cười: “Tôi không có nghĩa vụ giải thích cho hai người hiểu nhưng mà mấy người nghĩ vậy thật là quá đáng mà, cô ta bị thương đầy mình nguy hiểm đến tính mạng tôi chỉ giúp cô ta sơ cứu vết thương thôi”.

Vân Hạ liền tỏ vẻ không tin: “Vậy những âm thanh phát ra đó là sao hả?”.

“Thử dùng dao rạch vào thịt cô xem cô có rên lên không?”.

Vân Hạ đưa mắt nhìn vào trong thì thấy cái áo nhuộm đầy máu của Hàn Vân Hy vứt bừa bãi trên sàn liền hỏi Lục Thần Duệ: “Ý anh là dùng dao rạch vào thịt cô ấy sao?”.

Lục Thần Duệ bắt đầu cảm thấy khó chịu nhưng vẫn đáp: “Đương nhiên rồi, vai cô ta bị trúng đạn ở đây là đảo hoang đó tứ phía đều là nước biển làm gì có bệnh viện mà đưa vào tôi buộc lòng phải dùng dao rạch vết thương lấy viên đạn ra thôi”.

Vân Hạ tỏ vẻ áy náy ngu ngơ: “Ồ hóa ra thủ lĩnh là đang cứu người chứ không phải làm chuyện đồi bại à?”.

“Đồi bại cái đầu nhà cô, muốn bị vứt xuống biển làm mồi cho cá à?”.

Vân Hạ liền lắc đầu liên hồi: “Không có…xin lỗi thủ lĩnh đi mà ai bảo anh không nói ngay từ đầu làm người ta hiểu lầm chi”.

Lục Thần Không nghe thấy Lục Thần Duệ và cô gái kia không xảy ra chuyện gì hết thì tỏ vẻ vui mừng: “Không xảy ra chuyện gì thì tốt, dù sao cũng đừng nên vay vào phụ nữ dễ hỏng chuyện lớn lắm”.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play