Tự Minh Hạo bước đến đưa cho Hàn Vân Hy và Lục Thần Duệ mỗi người một lo thủy tinh nhỏ rồi dặn dò: “Hai người mau bôi lên người đi ở trong sa mạc có khá nhiều côn trùng độc bôi loại tinh dầu này lên có thể giúp xua đuổi bọn chúng đấy”.

Hàn Vân Hy gật đầu rồi mở lọ thủy tinh ra bôi tinh dầu bên trong lên da thịt của mình để xua đuổi con trùng gây hại.

Tự Minh Hạo còn đưa thêm một cái túi nhỏ nữa: “Ngày mai là chúng ta vào kim tự tháp rồi bên trong có rất nhiều cơ quan nguy hiểm, rất có thể chúng ta sẽ bị tách ra ngoài ý muốn hai người chắc chắn đi chung rồi nên giữ một túi cứu thương phòng khi cần thì có mà dùng”.

Hàn Vân Hy đưa tay đón lấy cái túi nhỏ mà Tự Minh Hạo đưa: “Cảm ơn anh nhé”.

Lục Thần Duệ quay sang nhìn Tự Minh Hạo rồi hỏi: “Cậu đã phân phát hết cho tất cả mọi người chưa?”.

Tự Minh Hạo gật đầu: “Cứ theo cơ chế hai người một nhóm thì tôi đã cung cấp đầy đủ đồ cứu thương nếu cần rồi”.

“Vậy nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta xuất phát sớm để tránh cái nắng khắc nghiệt của sa mạc”.

Tự Minh Hạo gật đầu rồi rời khỏi lều của Hàn Vân Hy trả lại không gian riêng tư cho cô và Lục Thần Duệ.

Lúc Tự Minh Hạo đi ra ngoài rồi, Lục Thần Duệ mới quay sang nhìn Hàn Vân Hy bằng ánh mắt chân tình rồi lên tiếng hỏi: “Vào kim tự tháp nguy hiểm trùng trùng hay là em ở lại bên ngoài tiếp ứng đi đừng vào trong”.

Hàn Vân Hy có chút ngạc nhiên nhưng ngay sau đó cô liền đáp: “Không được đâu, anh đi đâu em đi theo đó, bên trong kim tự tháp nguy hiểm thêm một người thì là thêm một phần sức mà”.

Lục Thần Duệ khẽ cười hôn nhẹ lên trán của Hàn Vân Hy một cái: “Thật không nở nhìn em chịu khổ cùng anh”.

Hàn Vân Hy có ý né tránh một chút: “Thôi anh về nghỉ sớm đi ngày mai còn xuất phát sớm mà”.

Lục Thần Duệ nghĩ gì đó rồi lên tiếng: “Hôm nay anh ngủ lại chỗ em có được không hả, sa mạc khó đoán anh không muốn em rời khỏi tầm mắt của anh”.

Hàn Vân Hy biết Lục Thần Duệ cũng không bao giờ làm càng khi cô không đồng ý nên gật đầu: “Được rồi”.

Lúc Hàn Vân Hy ngủ say rồi Lục Thần Duệ mới ngồi dậy nhìn dáng vẻ của cô rồi mỉm cười hạnh phúc trên môi, anh đưa tay chạm vào gò má của Hàn Vân Hy thầm nghĩ “Đồ ngốc này sao không phòng bị gì hết lại còn dễ dãi với mình nữa”.

Sáng sớm hôm sau, người của Tartarus nhổ trại khá sớm để di chuyển về phía kim tự pháp ở sa mạc đây là công trình được xây bằng đá nguyên khối lâu đời nhất thế giới, vì không muốn đụng độ với nhóm người khảo cổ và người của Black Eyes nên người của Tartarus không đi vào bằng lối chính là chọn một con đường khác đi vào.

Sau nửa ngày trời tìm kiếm thì Lục Thần Duệ phát hiện bên hông của kim tự tháp này còn có một lối vào khác nữa nhưng mà lối đi vào cũng không dễ dàng mấy bởi nó nằm ở một góc nghiêng cao hơn mặt đất đến 3m.

Lục Thần Không và Vân Hoàng leo lên trước rồi thả dây thừng xuống để mọi từ leo lên từ từ rồi cùng tiến vào bên trong.

Không gian bên trong  của kim tự tháp này tối ôm giơ bàn tay lên không thấy rõ năm ngón trông như thế nào nữa.

Mọi người bật đèn đã chuẩn bị từ trước lên thì thấy được một hành lang dài thăm thẳm không thấy tận cùng, trên vách đá có khắc những hình ảnh sinh hoạt đời thường của vua chúa ngày xưa và các ký tự Ai Cập cổ đại là những hình vẽ.

Lục Thần Duệ lên tiếng nhắc nhở: “Tất cả mọi người nâng cao cảnh giác đừng tùy tiện chạm vào bất cứ hình vẽ hay vật dụng nào trên đường vì đó có thể là công tác kích hoạt các cơ quan trong hầm mộ đó”.

“Đã rõ” mọi người đồng thanh hô lên.

Mọi người di chuyển theo hành lang tối với những bước đi thận trọng, đi mãi một lúc thật lâu mới gặp được ngã ba, cả đám dừng lại không biết nên đi theo bên nào.

Vân Hạ cho ý kiến: “Hay là chúng ta chia nhau ra đi”.

Hàn Vân Hy liền lên tiếng: “Không được đâu Vân Hạ sư tỷ, trong kim tự tháp nguy cơ trùng trùng càng chia nhỏ lực lượng càng khó hỗ trợ nhau nếu có biến”.

Lục Thần Duệ gật đầu tỏ vẻ tán đồng với Hàn Vân Hy: “Vân Hy nói phải đó, chúng ta nên đi chung thì tốt hơn”.

Đang phân vân nên rẽ trái hay rẽ phải thì đột nhiên có người chạy ra từ hướng bên phải tên đó la hét inh ỏi vì bị nguyên một con rắn hổ mang quấn quanh cổ: “Cứu với…cứu với….

a…a…a”.

Vân Hoàng tinh ý phát hiện trên tay hắn có xăm hình con mắt là biểu tượng của tổ chức Black Eyes liền nói với mọi người: “Hắn là người của Black Eyes”.

Tên bị con rắn quấn quanh cổ giờ phút này đã quá hoảng loạn hắn cũng chẳng cần biết người của ai hết, hắn cố gắng nắm chặt cái đầu con rắn để kìm chế tử thần đến rước hắn đi mà thôi.

“Làm ơn cứu tôi với”.

Vì biết người của Black Eyes chắc cũng đang ở gần đây không tiện dùng súng nên Lục Thần Duệ phóng một con dao găm vào giữa thân mình con rắn để nó bớt hung hãn nhưng tên kia lại sợ con dao ghim trúng mình nên buông tay ra thế là con rắn có cơ hội quay sang mổ vào cổ hắn một cái.

Sau khi mổ vào cổ tên kia con rắn liền bò thật nhanh để thoát thân nhưng bị Lục Thần Duệ phóng thêm một con dao nữa găm trúng đầu nên nằm đó giẫy chết.

Lục Thần Không bước tới bên cạnh tên kia đỡ hắn ngồi dậy, nhìn sơ qua cũng biết là chất độc đã ngắm vào cơ thể không thể cứu chữa được nữa rồi: “Bên trong đó đã xảy ra chuyện gì hả?”.

Mặt tên kia xanh méc không còn cắt máu: “Bên đó…toàn là rắn hổ mang thôi cả một ổ thật lớn con nào cũng to hết…vô cùng đáng sợ”.

Lục Thần Duệ quay sang nói với Tự Minh Hạo: “Có cách nào giữ mạng hắn lại không?”.

Tự Minh Hạo xem qua vết mổ trên cổ của tên đó rồi lắc đầu: “Nọc độc quá mạnh tôi cũng đành bó tay”.

Tự Minh Hạo vừa mới dứt lời tên kia đã trào bọt mép giật giật mấy cái khó thở, cả người bắt đầu tím tái rồi tắt thở.

Vân Hạ cũng nhất thời xanh mặt: “Tôi nghe nói trong hầm mộ Ai Cập thường có rắn hổ mang để canh giữ mộ của vua đó, có khi nào hướng này chính là hầm mộ hay không?”.

Hàn Vân Hy lên tiếng tiếp lời Vân Hạ: “Theo muội thấy đây chỉ là cái bẫy thôi, thường thì lăng chính thức không thể để tùy tiện bên ngoài như vậy đâu thường mà nắm bên trong tâm của kim tự tháp còn những cái bẫy này được tạo ra để ngăn cản và đánh lừa những kẻ trộm mộ mà thôi”.

Vân Hoàng gật đầu tỏ vẻ tán đồng với ý kiến của Hàn Vân Hy: “Tôi cũng nghe mấy người dân Ai Cập nói thế, bên này có ổ rắn vậy chúng  ta đành đi bên còn lại rồi”.

Mọi người lại tiếp tục di chuyển trong khi con đường kia người của Black Eyes đang chật vật để thoát khỏi những con rắn hổ mang kinh khủng ngay cả Dư Á Luân đích thân tham gia nhiệm vụ lần này cũng suýt chút nữa là bị rắn hổ mang cắn rồi.

Đám người của Lục Thần Duệ đi rất lâu qua nhiều ngã rẽ và cung đường khác nhau mới tìm được một căn phòng có quan tài đá nằm bên trong, ai cũng phấn khởi khi tưởng rằng mình sắp tìm được kho báu rồi.

Không gian bên trong căn phòng vô cùng uy nghi tráng lệ, chiếc quan tài đá có khắc mặt của pharaoh lúc qua đời vô cùng hoành tráng với những chi tiết dát vàng lấp lánh, còn có nhiều vật dụng và châu báu sáng lóa cả mắt.

Điều đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người chính là ngọn đèn nằm ngay trước đầu quan tài đá, không biết hầm mộ này đã được xây dựng từ bao lâu nhưng tại sao lửa vẫn cháy trên ngọn đèn đó được.

Vân Hạ tay nhanh hơn não đưa tay dịch chuyển ngọn đèn một cái thì rất nhiền mũi tên từ đâu không biết bay ra như mưa, tất cả mọi người đều nằm rạp xuống đất né tránh.

Hàn Vân Hy và Lục Thần Duệ đang đứng ngay cỗ quan tài đá thì chiếc quan tài đột ngột mở nắp cả hai vô tình ngã vào bên trong rồi rơi tự do đến một nơi nào đó không đoán trước được.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play