Xe chạy đến một thủ phủ vô cùng rộng lớn khoảng 10.

000 mét vuông, các công trình được chia thành các khu chức năng khác nhau nhìn rất hoành tráng, ở nơi rộng lớn như thế này hầu hết đều có xe để di chuyển qua lại giữa các khối công trình chứ không thể đi bộ vì khoảng cách quá lớn.

Vân Hạ và Hàn Vân Hy như được mở rộng tầm mắt trước những kiến trúc tinh tế hiện đại và đồ sộ của tổng bộ Tartarus.

Vân Hạ trầm trồ lên tiếng: “Woa, trụ sở chính của tổng bộ đẹp như vậy hèn gì ai cũng muốn được triệu tập về đây làm việc hết”.

Hàn Vân Hy cũng gật đầu hưởng ứng với Vân Hạ: “Nơi đây sẽ là nhà của muội sao Vân Hạ sư tỷ?”.

Lục Thần Duệ liền bước đến đứng bên cạnh Hàn Vân Hy lên tiếng đáp: “Chỉ cần cô không muốn rời đi thì nơi đây mãi mãi là nhà của cô, cửa sẽ luôn rộng mở chào đón cô về nhà”.

Hàn Vân Hy quay sang nhìn thẳng vào mắt của Lục Thần Duệ rồi hỏi: “Anh nói thật sao?”.

Lục Thần Duệ gật đầu đáp: “Đương nhiên rồi tôi lừa gạt cô thì tôi cũng đâu có được lợi ích gì”.

Ánh mắt của Lục Thần Không nhìn Hàn Vân Hy đang cười nói vui vẻ với Lục Thần Duệ  trở nên lạnh lẽo trong đầu anh thầm nghĩ “Hàn Vân Hy tôi cũng không muốn làm chuyện tàn nhẫn với cô nhưng mà nơi đây mãi mãi không bao giờ trở thành nhà của cô được, tôi sẽ sớm đưa cô rời khỏi nơi này vì an toàn của tất cả mọi người”.

Vân Hoàng nhìn ánh mắt của Lục Thần Không đối với Hàn Vân Hy toàn là sát khí nên thì thầm lên tiếng hỏi khẽ anh: “Đại sư huynh, cô gái đi cùng thủ lĩnh là ai mà trước nay đệ chưa từng gặp mặt vậy?”.

Lục Thần Không thở dài: “Chuyện nói ra dài dòng lai lịch của cô gái đó rất phức tạp huynh sẽ cố gắng thuyết phục thủ lĩnh đưa cô ta rời khỏi đây càng sớm càng tốt”.

Vân Hoàng đưa tay sờ sờ mũi hắn có thói quen cứ mỗi lần suy nghĩ là sẽ như thế: “Nhưng theo đệ thấy thủ lĩnh có vẻ rất thích cô gái này sợ rằng khó mà nghe lời đại sư huynh nói”.

“Trên đời này thủ lĩnh thích ai cũng được duy nhất chỉ cô gái đó là không được mà thôi” Lục Thần Không chắc nịch lên tiếng  một cách lạnh lùng.

Một cô gái xinh đẹp từ bên trong đi ra, cô mặc trên người một bộ đồ bó sát màu đen bước tới trước mặt của Lục Thần Duệ: “Chào mừng thủ lĩnh về nhà”.

“Trong thời gian tôi đi vắng ở tổng bộ có xảy ra chuyện gì không Vân Tịnh?” Lục Thần Duệ nghiêm túc lên tiếng hỏi.

Vân Tịnh lên tiếng đáp: “Dạ vẫn bình thường chỉ có xảy ra một chút cãi vả giữa em và Vân Lan thôi”.

Vân Hoàng liền chen vào đựng khủy tay của Lục Thần Duệ một cái: “Bọn họ cãi nhau vì tranh giành thủ lĩnh đó ha ha ha”.

Vẻ mặt của Lục Thần Duệ toát lên vẻ lạnh lẽo như núi băng ngàn năm: “Đàn bà thật phiền phức”.

Nhân tiện Lục Thần Duệ mở miệng thốt ra câu này Lục Thần Không liền nắm bắt cơ hội: “Thủ lĩnh đã biết đàn bà phiền phức vậy thì không nên vây vào, vẫn là giao Hàn Vân Hy cho tôi thẩm vấn với máy kiểm tra phát hiện nói dối thì sẽ tốt hơn”.

Lục Thần Duệ quay sang nhìn Lục Thần Không bằng ánh mắt ai oán, tên này cứ nhất thiết bám dai như đĩa không tha hay sao chứ, thật là làm anh tức chết mà.

“Chúng ta vừa mới trở về chắc tất cả mọi người cũng mệt hết rồi vào trong nghỉ ngơi trước có chuyện gì thì tính sau đi” Lục Thần Duệ lại tìm cách chống chế không giao Hàn Vân Hy vào tay của Lục Thần Không.

Lục Thần Không mặc dù nôn nóng trong lòng nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, anh treo trên môi một nụ cười thâm sâu rồi lên tiếng đáp: “Thủ lĩnh nói chí phải, ngày dài tháng rộng để từ từ rồi nói cũng không sao chỉ là tránh được một lần không có nghĩa là tránh được cả đời đâu”.

Vân Hạ thấy không khí căng thẳng liền lên tiếng: “Muội thấy thủ lĩnh nói phải cứ nghỉ ngơi trước đã phiền đại sư huynh hướng dẫn chỗ ở cho muội được không?”.

“Được đi theo huynh”.

Lục Thần Duệ quay sang nói với Hàn Vân Hy: “Chúng ta đi thôi”.

Hàn Vân Hy vừa cất bước đi theo phía sau Lục Thần Duệ về nơi ở của anh thì Lục Thần Không liền lên tiếng: “Khoan đã thủ lĩnh”.

Lục Thần Duệ cau mày tỏ vẻ không vui: “Còn chuyện gì nữa?”.

“Hàn Vân Hy không thể ở cùng chỗ với thủ lĩnh được” Lục Thần Không làm mặt lạnh lên tiếng.

Lục Thần Duệ hất mặt lên hỏi: “Tại sao lại không được?”.

Lục Thần Không liền đáp: “Ngày nào chưa điều tra rõ chuyện cô ta mất hết ký ức có phải là thật hay không thì không thể chủ quan, theo tôi thấy nên đưa cô ấy đến khu biệt lập ở tạm trước đi”.

Lục Thần Duệ nhếch mép mỉm cười bí hiểm rồi lên tiếng: “Lục Thần Không anh lên làm thủ lĩnh luôn đi”.

Lục Thần Không liền cúi đầu: “Chuyện này quả thật tôi không thể cũng không dám”.

“Vậy tại sao anh cứ hết lần này đến lần khác làm trái ý tôi hoài vậy hả?” Lục Thần Duệ hỏi với giọng điệu cáu làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Bình thường thì Lục Thần Duệ không bao giờ nổi giận với ai hết dù là chuyện tày đình thế nào cũng không chọc giận nổi anh vậy mà hôm nay anh vì Hàn Vân Hy mà nổi giận điều này chứng tỏ đối với anh cô có một phần quan trọng.

Vân Tịnh nhìn cô gái lạ mặt đang đứng bên cạnh của Lục Thần Duệ đoán chắc hẳn cô ta chính là Hàn Vân Hy mà mọi người đang nói tới, tình hình căng quá cũng không tốt nên mở lời trước: “Thủ lĩnh à, tôi không biết cô gái này là ai nhưng mà cô nam quả nữ ở chung quả thật không tiện cho lắm hay là cứ để cô ấy tạm ở cùng phòng với tôi đi, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy giúp anh”.

Lục Thần Duệ nhìn Lục Thần Không bằng ánh mắt giận dữ: “Tôi không phải là đứa trẻ lên ba mà lúc nào anh cũng có thể ra lệnh này nọ cho tôi hết…người là tôi đưa về tôi nhất định chịu hết trách nhiệm về cô ấy được chưa?!”.

Lục Thần Không lên tiếng giải thích: “Tất cả những chuyện mà tôi làm đều là nghĩ cho thủ lĩnh, nghĩ cho tổ chức nếu thủ lĩnh cảm thấy việc làm của tôi là sai thì tôi không còn gì để nói, muốn chém muốn giết tùy thủ lĩnh định đoạt”.

Vân Hạ liền lên tiếng ngăn cản Lục Thần Không: “Đại sư huynh chuyện đâu còn có đó huynh đừng làm vậy…hay là để Vân Hy ở cùng với muội giống như lúc chúng ta còn ở trên chiếm hạm T1 được không?”.

Lục Thần Không rủ mắt đáp: “Muội hỏi thủ lĩnh ấy huynh làm gì có quyền quyết định đâu chứ”.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play