Trở lại buổi sáng nay, sau những đêm suy nghĩ, nhờ Quốc Hải âm thầm lấy được bằng chứng.

Dù rất giận Quốc Thịnh nhưng Thanh Đan vẫn biết anh chỉ vì một phút lung lay, cái tát tự tay anh đã cho cô biết Quốc Thịnh hối hận từ khi ấy.Những đêm trời mưa, trông thấy Quốc Thịnh đứng chờ lạnh lẽo bên ngoài, khiến Thanh Đan không khỏi xao động.

Bây giờ Thanh Đan không thể cứ im lặng, hạnh phúc này do cô nắm giữ.

Không thể vì ai mà bản thân buông bỏ.

Hoặc có chấm dứt cũng phải một cách rõ ràng.

Bản thân cô cũng muốn nghe một lời rõ ràng từ Quốc Thịnh, để không phải hàng đêm suy nghĩ thêm.
Thanh Đan gọi tài xế đưa cô đến công ty Thịnh Vượng.

Chiếc xe bóng loáng dừng trước sảnh, mọi người bên trong liền chạy ra đứng chào.

Không khó để họ nhận ra ngày mà Thanh Đan đến công ty đã cách đây hơn một tuần.

Trong thời gian ấy Quốc Thịnh cũng trở nên khó tính bực bội hơn.

Tin đồn giữa Quốc Thịnh và Hạ Lan xảy ra tình cảm cũng đặt dấu hỏi lớn về sự xuất hiện của Thanh Đan sáng nay.

Phải chăng cô đến để gặp người phụ nữ muốn lên giường cùng chồng mình.
Hạ Lan trông thấy Thanh Đan bước ra khỏi thang máy thì lộ mặt rõ sự hoảng hốt.

Dù nói rằng bản thân Hạ Lan rất thủ đoạn, mưu kế nhưng khi đối diện với người phụ nữ bị mình cướp đi người đàn ông của họ.

Ít ra Hạ Lan vẫn thấy nét mặt Thanh Đan rất điềm tĩnh, không chút ghen tuông trước kẻ thứ ba là cô.
Hạ Lan cúi đầu chào "Phu nhân".

Thanh Đan chỉ liếc không trả lời, cô thừa biết Hạ Lan đang run, nhưng vẫn căm phẫn cô trong lời chào.

Thanh Đan không ngại xấu hổ trước toàn công ty, cô lên tiếng.
"Cô Hạ Lan! Cô gọi tôi là phu nhân, vậy chắc cô cũng muốn người khác gọi cô là phu nhân phải không?"
"Tôi không dám..."
Thanh Đan khẽ cười nhếch mép, ánh mắt sắc lạnh nhìn người vừa run rẩy trả lời cô.

Thanh Đan cứng giọng.

"Chẳng phải cô có gan rủ rê, tự nguyện dâng bản thân cho người đàn ông đã có vợ sao? Không lẽ cô thật sự chỉ muốn là người đứng sau?"
Hạ Lan nhận ra lời nói vừa rồi sắc bén lạ thường, khác hẳn với vẻ hiền lành, nhẹ nhàng của Thanh Đan.

Từng lời nói như những lời cáo buộc, ngầm hiểu rằng Hạ Lan có giải thích cũng chẳng thể làm gì.

Hạ Lan chưa kịp nói gì để minh oan cho bản thân thì đã hứng trọn cái tát nóng rát từ Thanh Đan.
Sững sờ, Hạ Lan không biết từ khi cô gây ra chuyện này, cô đã chịu bao cái tát từ Quốc Thịnh.

Chẳng một giây phút nào anh để ý đến cô, xót xa cho cô, Hạ Lan cố gắng cách mấy thì cũng chỉ như hạt bụi trong mắt anh.
Bây giờ lại bị Thanh Đan tát, mọi người xung quanh chẳng ngại mà nhìn cô, Hạ Lan chẳng hiểu vì sao bản thân lại phải chịu đựng thế này.
"Chị...sao chị lại vô cớ đánh người..."
Xung quanh, mọi người bàn tán với nhau.
"Cướp chồng người ta còn già mồm!"
"Phải tôi tôi cào mặt cô ta ra, phu nhân vẫn còn quá hiền lành."
Thanh Đan trừng mắt, cô chậm rãi nói.
"Thư ký Hiền gọi cho Tổng Giám đốc Quốc Thịnh về đây!"
Hạ Lan nhận ra kết cục của bản thân, không cam tâm mà đối mặt với Thanh Đan.
"Cô thật quá đáng, ích kỷ.

Tôi và Quốc Thịnh chưa có chuyện gì cả, cô lại ra tay đánh tôi?"
"Ồ, chưa có chuyện gì? Vậy tôi phải chờ cô với anh ấy nằm bên cạnh nhau mới gọi là có chuyện sao? Từ đầu cô không muốn có chuyện gì thì vì sao lại cố tình theo đuổi người đàn ông không thuộc về mình? Vì sao tự đem tình yêu của mình trao cho một người mà biết họ sẽ không đáp lại? Cô nghĩ cô hơn tôi ở điều gì? Nếu ngày hôm ấy Quốc Thịnh thật sự lên giường với cô, cô nghĩ bây giờ chắc tôi đã ly hôn và cô sẽ thế chỗ tôi sao? Tỉnh mộng đi em gái nhỏ, Quốc Thịnh tuy một phút sa chân vào vũng bùn như cô, nhưng anh ấy vẫn kịp rút vì nhận ra bãi bùn ấy chẳng hề có hoa sen như cô nói.

Còn bản thân mình làm sai lại đổ lỗi cho tình cảm, nực cười!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play