Mạnh Ly ngồi ở phòng khách nghe được tiếng bước chân, nhìn qua liền thấy hai người đi từ phòng bếp ra.
Sắc mặt Đào Vũ Vi ửng hồng, ngón tay bị thương đã được dán băng keo cá nhân. Nhìn bộ dáng thẹn thùng của Đào Vũ Vi, hẳn là do Tiêu Tiếu Phong giúp Đào Vũ Vi dán lên.
Tiêu Tiếu Phong còn không quên dặn dò Đào Vũ Vi:
"Em ở nhà cẩn thận một chút, đừng dùng dao nữa, biết không?"
Lại đối với Mạnh Ly nói:
"Giúp đỡ Vũ Vi nhiều một chút, tay em ấy bị thương, phải chú ý không thể để bị nhiễm trùng."
"Cũng do em ồn ào, người ta đang dùng đao, em đột nhiên đi đến trước mặt người ta mới dẫn tới kết quả như bây giờ." Tiêu Tiếu Phong chỉ trích nói.
Mạnh Ly lặng im không nói một lời, không muốn nói chuyện, đầu óc Tiêu Tiếu Phong giờ đều là giữ gìn bảo vệ Đào Vũ Vi, tất nhiên là muốn cho Đào Vũ Vi cảm nhận được sự che chở của anh ta.
Cho nên cái nồi này chỉ có thể để nàng đến cõng.
Thời điểm người khác nhất định phải úp nồi cho ngươi, ngươi có thể lựa chọn đội, cũng có thể lựa chọn không đội.
Nếu lựa chọn, vậy không cần nhiều lời vô nghĩa, phải cho người ta thuận lợi mà không xấu hổ đội nồi lên đầu mình.
Đây mới là phương thức cõng nồi chính xác của người trưởng thành a.
Đào Vũ Vi vội vàng nói đỡ:
"Không phải đâu, là do em dùng dao mà còn phân tâm, đều do em, anh không nên trách Tiếu Cầm."
"Tiếu Cầm cũng có lòng tốt."
Tiêu Tiếu Phong bất đắc dĩ lại cưng chiều mà nhỏ giọng nói với Đào Vũ Vi:
"Bé ngốc chân tay vụng về, khi nào mới có thể tự chiếu cố tốt cho bản thân mình đây."
Vũ Vi của cậu ta chính là thiện lương như thế, mình bị thương cũng không trách người khác.
Mà có người lại không hề có chút áy náy nào, em gái này của cậu bao giờ mới có thể hiểu chuyện một chút đây.
Nghe vậy mặt Đào Vũ Vi lại nổi ửng đỏ một chút, ánh mắt xấu hổ mà nhìn về phía Mạnh Ly.
Mạnh Ly giương mắt nhìn thoáng qua Đào Vũ Vi, đứng dậy về phòng ngủ thay một bộ quần áo, rồi đến phòng khách đối với hai người nói:
"Em đi ra ngoài, ba mẹ trở lại thì nói với họ một tiếng, hôm nay không cần chờ em về ăn cơm."
"Được, cậu đi sớm về sớm nha."
Đào Vũ Vi trả lời, trong lòng cũng trộm nhẹ nhàng thở ra, một người đi ra ngoài, không khí chắc là sẽ không còn xấu hổ nữa đi.
Tình huống này bị người khác nhìn đến thật sự làm người ta xấu hổ.
Tiêu Tiếu Phong có ý với nàng không phải nàng không rõ, chỉ là......
Trong lòng Đào Vũ Vi có chút ưu sầu, nàng thật sự phải làm thương tổn người con trai như ánh mặt trời này sao. Cô chỉ coi anh ấy như một người anh trai mà thôi.
Mạnh Ly ừ một tiếng, mắt nhìn Tiêu Tiếu Phong.
Tiêu Tiếu Phong không phản ứng Mạnh Ly, Mạnh Ly cũng liền mặc kệ lo việc của chính mình.
Mạnh Ly đi ở trên đường, quay đầu lại nhìn chung quanh thấy không có người, liền quẹo vào bên trong một ngõ nhỏ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn2.
Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau3.
Sau Khi Bắt Tôi, Sát Thủ Hối Hận Rồi4.
Lễ Vật Của Thần Linh=====================================
Tiếng gõ cửa vang lên trên cổng của một cửa hiệu, không tới một lúc, một người đàn ông trung niên cường tráng mặt đầy mồ hôi mở cửa.
Nhìn thấy Mạnh Ly, không nói gì, nhưng nghiêng người qua một bên chừa ra một khoảng không gian, ý bảo Mạnh Ly đi vào.
Mạnh Ly mới vừa đi vào phòng, liền cảm giác được phía sau truyền đến một trận gió, vội vàng nghiêng người lệch về một bên, tránh đi một quyền này.
Sau đó vươn một chân đá tới bên dưới người đàn ông, tự nhiên người đàn ông sẽ không đứng yên để bị đánh, ông ta nhanh chóng ra chiêu chặn lại Mạnh Ly, hai người ngươi tới ta lui, đánh đến không phân thắng bại.
Chờ đến lúc cả hai người đánh đến cả người mồ hôi đầm đìa mới làm động tác dừng.
Người đàn ông thuận tay lấy lên một chiếc khăn lông từ sô pha bên cạnh lau mồ hôi trên người, Mạnh Ly cũng lấy ra một chiếc khăn tay, tinh tế lau mồ hôi.
"Cô gái nhỏ, tiến bộ không tồi a."
Người đàn ông tùy tay đem khăn lông vung lên nói chuyện với Mạnh Ly.
Mạnh Ly khiêm tốn nói:
"Là do thầy Lý không đánh hết lực cùng em mà thôi.
"Haha nói cũng đúng, so với ta em xác thật kém chút lực đẩy, nhưng là dùng mấy chiêu này ứng phó với một ít du côn lưu manh tuyệt đối không thành vấn đề, em tiến bộ rất lớn."
Mạnh Ly gật gật đầu, nhưng thầy Lý lại không biết rằng, nàng dùng chưa tới năm phần trình độ.
"Em hiện tại là người mới học, chỉ coi như múa rìu qua mắt thợ thôi."
Mạnh Ly khiêm tốn nói.
"Ta xem em rất có tiềm lực, thầy xem trọng em."
Thầy Lý cười sang sảng, lại hỏi tiếp:
"Em nghĩ sao về việc học tập sâu hơn môn võ này."
"Em rất có hứng thú với môn võ này, cũng có thể dùng để phòng thân, còn có thể rèn luyện thân thể, tính đi tính lại đều thực có lợi."
Mạnh Ly cười nói.
"Đúng, cô bé lớn lên xinh đẹp, có võ phòng thân người khác cũng biết là không dễ chọc, ha ha."
Thầy Lý phụ họa nói.
Mạnh Ly gật gật đầu, trong lòng cũng biết võ thuật nơi này nàng học cũng không chạm tới tinh túy, nhưng cái cơ bản thì vẫn có, hơn nữa kết hợp với một ít chiêu thức trước đây nàng từng tu luyện cũng đủ làm nàng nổi bật.
Mà kỳ thật thầy Lý là bạn của huấn luyện viên nơi nàng báo danh học võ.
Thầy Lý trùng hợp nhìn thấy Mạnh Ly đôi khi dùng chiêu thức có chút kỳ quái, nhưng lại mang năng lượng giống như dùng bốn lạng đẩy ngàn cân, trong lòng liền nổi lên tò mò, thường xuyên tìm Mạnh Ly so chiêu, hai người thường xuyên qua lại, dần dần có chút quen thân.
Sau dần Mạnh Ly mới biết được thầy Lý có tự mở một văn phòng điều tra tư nhân, có thể giúp người khác điều tra một ít đồ vật không muốn người biết, trong lòng Mạnh Ly liền lưu tâm.
Sau đó Mạnh Ly đem tình huống cùng tư liệu Đào Vũ Vi cho thầy Lý, mời thầy Lý hỗ trợ điều tra, phí không hề thấp, nhưng cũng may tiền trong tay người ủy thác đủ dùng.
Hai người lại hàn huyên một hồi, thầy Lý ngồi ở trên sô pha thử hỏi:
"Cô gái, em dùng kia mấy chiêu thức kia là tự mình nghĩ ra sao?"
Mặt Mạnh Ly mang theo nghi hoặc, hỏi ngược lại:
"Không phải em dựa theo giáo án huấn luyện viên đưa sao?"
"Hay là em không có làm đúng tiêu chuẩn a."
Mạnh Ly giống như tự lầm bầm lầu bầu, lại như là dò hỏi thầy Lý sư.
Đôi mắt thầy Lý gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Ly, thấy ánh mắt cùng biểu hiện cô không giống làm bộ, cả người liền lơi lỏng xuống, cả người dựa hẳn trên sô pha.
Bằng kinh nghiệm nhiều năm hành nghề, thầy Lý có trực giác cô gái trước mặt này có khí chất trầm ổn không phù hợp với tuổi.
Nhưng thầy Lý cũng không truy cứu quá nhiều, cô gái này có thể nói là bạn bè, cũng là khách hàng, bối cảnh gia đình ông cũng điều tra qua, cũng không phức tạp.
Cũng không có tiếp xúc qua người đặc biệt.
Thầy Lý không thể tìm được mấu chốt trong chuyện này, cũng liền từ bỏ, đưa cho Mạnh Ly một cái USB nói:
"Thầy chỉ biết từng này, em trở về nhìn xem."
"Còn có chút chuyện không thể thâm nhập, thầy giảm một chút phí cho em."
Thầy Lý nghĩ nghĩ rồi nói.
Kỳ thật dựa theo quy củ của ngành sản xuất, khoản phí này vốn không cần giảm.
Nhưng là.....
...Àiiii, thôi.
"Còn có, thầy khuyên em không nên đối nghịch cùng bọn họ, bối cảnh của họ không đơn giản như em nghĩ.."
Thầy Lý trầm ngâm một lát còn nói thêm.
"Đôi khi không nên hiếu kỳ quá nhiều."
Ông không biết cô gái này xuất phát từ mục đích gì mà muốn điều tra những cái đó, nhưng thầy Lý cho rằng có một số việc không biết tốt hơn là biết.
Mạnh Ly nghe vậy theo bản năng nhăn mày, lại giãn ra, tuy rằng chưa nhìn thấy kết quả, nhưng trực giác cô cho rằng chuyện này không đơn giản.
Lời khuyên của thầy Lý cô ghi tạc trong lòng, ngay sau đó liền từ chối chuyện giảm phí của ông.
Trong lòng cô rất rõ ràng, đây là xem mặt mũi mà để lại một nhân tình, nhưng Mạnh Ly không muốn thiếu một ân tình này.