Tiêu Tiếu Cầm thiếu chút nữa bị làm cho tức chết, khó chịu đến cực điểm, liền muốn hỏi Đào Vũ Vi, rốt cuộc cô muốn như thế nào.
Tiêu Tiếu Cầm cùng Đào Vũ Vi cuối cùng không thể tránh khỏi bùng nổ chiến tranh.
Tiêu Tiếu Cầm chất vấn Đào Vũ Vi vì sao phải khiến cho nàng khó chịu như thế, mà người đẹp tâm địa lương thiện lại dùng đôi mắt thuần khiết, vô tội mà mông lung rơi lệ, đôi mắt đáng thương ấy cứ như thế nhìn Tiêu Tiếu Cầm.
Nước mắt rơi giống như không cần tiền, một bộ dáng đã chịu tổn thương lẩm bẩm tự nói cái gì mà nếu Tiêu gia không chào đón nàng, nàng liền rời đi nơi này, liền xoay người che mặt mà chạy.
Nhưng thật không nghĩ tới Đào Vũ Vi thật sự rời nhà trốn đi, ba mẹ Tiêu gia cùng Tiêu Tiếu Phong tìm kiếm khắp nơi, cũng không tìm được Đào Vũ Vi.
Người một nhà phục hồi tinh thần lại nhìn "đầu sỏ gây tội" Tiêu Tiếu Cầm.
Nàng lđối mặt với ánh của người nhà tràn đầy thất vọng, ánh mắt trách cứ của ba mẹ, còn có một chút chán ghét trong ánh mắt của anh trai, cảm thấy khổ sở không thôi.
Đào Vũ Vi mất tích mấy ngày, đối mặt với sự trách cứ của Tiêu gia, Tiêu Tiếu Cầm liền bị chịu dày vò từng ấy ngày, nàng rất muốn lớn tiếng chất vấn ba mẹ cùng anh hai mình, rốt cuộc ai quan trọng hơn?
Cuối cùng là Tiêu Tiếu Phong tìm được Đào Vũ Vi về.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của người nhà họ Tiêu, Tiêu Tiếu Cầm phải xin lỗi Đào Vũ Vi, tuy rằng không cam lòng, nhưng Tiêu Tiếu Cầm không có cách nào, ở trong mắt mọi người, nàng mới là người làm sai, sự mất mát và tủi thân của nàng không ai có thể hiểu.
Nhưng làm Tiêu Tiếu Cầm phiền muộn chính là, Đào Vũ Vi đối với nàng giống như cũ cực kỳ lấy lòng, vẻ mặt không so đo hiềm khích trước đây cùng bộ dáng thật cẩn thận, còn sáng sớm tinh mơ mỗi ngày đều dậy làm bữa sáng cho mọi người trong nhà họ Tiêu. Thường xuyên giúp mẹ Tiêu mát xa, ít lời nói dễ nghe cũng không bủn xỉn mà tuôn ra. Cứ như vậy, dưới sự đối lập mãnh liệt, Tiêu Tiếu Cầm có vẻ được nuông chiều mà vô lý.
Tiêu gia đối với Tiêu Tiếu Cầm cực lực nhẫn nại, Tiêu Tiếu Phong vẻ mặt chán ghét, khiến cho Tiêu Tiếu Cầm mỗi ngày đều phiền muộn không thôi, một bạn học tên là Diêu Huyên liền nói muốn giúp Tiêu Tiếu Cầm hết giận, trong đó có hay không tư tâm không thể hiểu hết, Tiêu Tiếu Cầm trực tiếp cự tuyệt. Hơn nữa đây là việc riêng của chính mình, cũng không thích người khác nhúng tay, lúc sau liền đem việc này quên mất, căn bản không để ở trong lòng.
Nhưng làm Tiêu Tiếu Cầm bất ngờ chính là, không biết Diêu Huyên ở đâu quen biết một ít người, làm một số việc phạm pháp, ấy vậy mà đi bắt cóc Đào Vũ Vi.
Diêu Huyên thấy xảy ra chuyện lớn, trong lòng hoảng loạn, những người đó chẳng qua là nàng quen biết ngẫu nhiên, cụ thể đối phương làm gì căn bản là không biết.
Tình huống hiện giờ đối phương căn bản không nghe lời nàng nói, sau khi biết được Đào Vũ Vi ở Tiêu gia cực kỳ được sủng ái, lại biết được Tiêu gia gia cảnh giàu có, liền bắt đầu sinh ra ý tưởng muốn Tiêu gia đưa tiền chuộc người.
Diêu Huyên liền tìm Tiêu Tiếu Cầm nói chuyện này, lời nói ra liền đem toàn bộ trách nhiệm đẩy cho Tiêu Tiếu Cầm.
Bọn họ đương nhiên nói làm liền làm, Tiêu Tiếu Cầm chẳng qua chỉ là một cô gái trẻ, gặp được chuyện như vậy trong lòng liền rối loạn, về nhà liền nói chuyện thẳng thắn với ba mẹ.
Mẹ Tiêu Nước mắt rơi không ngừng, ba Tiêu dưới sự tức giận mà hung hăng tát Tiêu Tiếu Cầm một cái, Tiêu Tiếu Phong còn quá đáng hơn, nói nếu Đào Vũ Vi không thể bình yên trở về, sẽ cùng Tiêu Tiếu Cầm đoạn tuyệt quan hệ.
Tiêu Tiếu Cầm có khổ mà không nói nổi, chỉ có thể yên lặng chờ mong Đào Vũ Vi bình yên trở về, xảy ra chuyện như bây giờ căn bản không phải điều nàng muốn.
Nàng cho rằng Diêu Huyên cùng lắm là tìm Đào Vũ Vi ầm ĩ vài câu mà thôi, nàng thật sự không biết chuyện sẽ nháo đến lớn như vậy.
Hơn nữa nàng cũng đã từ chối Diêu Huyên giúp nàng hết giận, nàng căn bản không thể tưởng tượng được còn có loại người tự chủ trương như vậy.
Tuy nhiên ở thời điểm Tiêu gia tính toán chuẩn bị tiền chuộc người cho bọn bắt cóc lại nhận được điện thoại của Đào Vũ Vi, nói rằng nàng đã bình yên trốn thoát, bọn bắt cóc đã bị đưa đi cục cảnh sát, sắp sửa tiếp thu sự trừng phạt của pháp luật.
Thời điểm Tiêu Tiếu Cầm biết được tin tức, trong nháy mắt liền dại ra, cảm thấy sự tình không thích hợp, nhưng lại nhưng lại không biết không đúng chỗ nào. Nhưng Tiêu Tiếu Cầm căn bản không biết, lúc này vận rủi đang dần buông xuống trên người nàng.
Qua hai ngày sau, Đào Vũ Vi về tới Tiêu gia, Tiêu Tiếu Cầm định xin lỗi, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, cứ âm thầm thấy rối rắm cùng áy náy đan xen. Nhưng nàng không biết rằng sau này nàng sẽ không còn có cơ hội mở miệng nữa.
Một lần Tiêu Tiếu Cầm đang trên đường về nhà, nàng bị bắt cóc.
Ở trong chiếc xe nhỏ hẹp, Tiêu Tiếu Cầm hoảng hốt cuộn tròn thân thể nghe được có người mắng nàng không biết tốt xấu, nhất định phải làm nàng ăn đủ đau khổ.......
Tiêu Tiếu Cầm được nuông chiều từ bé, yếu đuối mềm mại, sau lại bị bịt mắt nhốt ở một trong không gian kín, không ăn không uống, cũng không có người, không biết giây tiếp theo sẽ ra sao, Tiêu Tiếu Cầm thấy cự kỳ sợ hãi.
Tiêu Tiếu Cầm cũng không biết ở trong không gian kín ẩm ướt này bao lâu, cuối cùng thân thể không chịu đựng được, sau khi mất đi ý thức liền không còn tỉnh lại.
Ở giây phút cuối cùng trong cuộc đời, trong đầu Tiêu Tiếu Cầm hiện lên khuôn mặt của người nhà họ Tiêu, cũng hiện lên khuôn mặt Đào Vũ Vi, nàng hoảng hốt cảm thấy hết thảy những chuyện này có liên hệ chặt chẽ cùng Đào Vũ Vi, nhưng nàng đã không có cơ hội để chứng thực nữ rồi.
Nguyện vọng của Tiêu Tiếu Cầm đó là không muốn chết, đối mặt với chuyện sinh tử, nàng đã không kịp hận ai, nàng không muốn cứ như vậy mơ màng hồ đồ mà chết, nàng muốn bình an mà sống.
Mạnh Ly sắp xếp lại suy nghĩ, nàng tiếp thu đều là ký ức trước khi chết của Tiêu Tiếu Cầm, đúng lúc này, trong đầu Mạnh Ly vang lên tiếng nói:
" Thế giới này không có cốt truyện, mời ký chủ tùy cơ ứng biến."
Mạnh Ly theo bản năng hỏi lại: " Cốt truyện là cái gì?"
"Nội dung cốt truyện sẽ càng chi tiết hơn so với ký ức cô được tiếp thu, nếu có cốt truyện cô có thể biết được ai là người bắt cóc Tiêu Tiếu Cầm, nhưng thế giới này không có cốt truyện, tất cả mọi chuyện đều dựa vào chính mình."
Trong lòng Mạnh Ly hiểu rõ, liền ừ một tiếng, ngay sau đó liền cười nói:
"Này thật sự là đi vào dị thế rồi aaa!" Trong giọng nói mang theo vô hạn cảm thán.
Nàng thật sự thật sự thật sự thật sự đi vào dị thế a! ( Chuyện quan trọng phải nói 3 lần 🙂)
Mạnh Ly cảm nhận linh khí tại thế giới này, linh khí tại thế giới này cực kỳ loãng, công pháp của nàng cùng không cách nào vận chuyển, mà Mạnh Ly phóng thích tinh thần lực tra xét xung quanh, nhưng cũng không nhìn xa được như trước đây, hơn nữa chỉ phóng thích một lúc liền có cảm giác khó chịu, nàng lo sợ hỏi:
"Vì sao tinh thần lực của ta lại suy yếu như vậy?"
"Ngươi trói định với hệ thống không gian, phải dùng một bộ phận hồn lực cùng tinh thần lực."
"Ta sẽ vẫn luôn như vậy sao?"
"Đương nhiên sẽ không, ngươi chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ, sẽ có khen thưởng, ngươi sẽ cường đại lên. Ngươi sinh ra ở thế giới tiên hiệp hẳn là biết, một đường tu luyện yêu cầu bao nhiêu tài nguyên cùng cơ duyên, hiện tại chẳng qua là thay đổi một loại phương thức khác để tu luyện mà thôi."
Mạnh Ly gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã hiểu rõ. Cũng không rối rắm việc tinh thần lực bị thu nhỏ nữa, nàng cũng không có lựa chọn khác mà không tin cùng nghi ngờ lời nói của hệ thống này.
Mạnh Ly thử mở máy tính, trên máy tính xuất hiện chữ, Mạnh Ly cố hết sức để hiểu, chữ viết nơi này không giống với nơi nàng sinh ra, nàng cần phải lục lại ký ức của nguyên chủ, từng bước từng bước nhớ lại, từng bước từng bước để quen thuộc.
Mạnh Ly một bên xem máy tính, một bên cảm thán lực lượng khoa học kĩ thuật của thế giới này, một bên lại trở nên ưu sầu, nhiều năm qua đã quen có lực lượng trong người, đột nhiên biến thành một cô gái phổ phổ thông thông, đáy lòng không tránh khỏi có chút bất an.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT