"Phu nhân, Lăng phu nhân tới tìm con!" Dì Thẩm đi từ ngoài vào trong thông báo với Lăng Nhiễm.
"Mẹ con tới sao?" Lăng Nhiễm cảm thấy kì lạ, quan hệ mẹ con vốn không tốt sau lần trở về trước đó lại càng trở nên tệ hơn, vậy điều gì khiến mẹ cô tìm tới đây.
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
"Tôi không được phép tới đây chắc?" Lục Triệu Y lạnh lùng ngồi xuống ghế Sofa.
"Không có, chỉ là mẹ tới mà không báo trước"
Thái độ nhẹ nhàng của Lăng Nhiễm khiến Lục Triệu Y hơi bất ngờ, bình thường có lẽ họ đã sắp cãi nhau nhưng bà không quan tâm vẫn nói: "Cô hạnh phúc lắm sao?"
"Mẹ có ý gì?" Lăng Nhiễm nhíu mày lại, khi không tự nhiên tới đây hỏi cô hạnh phúc lắm sao?
"Có phải cô là người nói với chồng cô không nhận tiểu Kỳ vào làm thư ký không? Trong khi con bé đã nộp hồ sơ đầy đủ!" Người duy nhất khiến Lục Triệu Y nghi ngờ có người nhúng tay chính là Lăng Nhiễm.
Sắc mặt cô lập tức sầm lại, hoá ra lý do tới đây là vì Lăng Kỳ xin việc thất bại: "Con làm vậy con được cái gì? Không có lý do để con làm như vậy!"
"Lý do? Đương nhiên là do cô ghen tị với con bé rồi!" Lục Triệu Y cười nhạt nói.

Nói câu như vậy không thấy mắc cười hay sao chứ.
"Ghen tị? Chị ấy có gì để con ghen tị? Theo lý mà nói con được gả cho một người thành công lại đẹp trai, nhiều tiền, không thiếu gì cả, đặc biệt là không bị bạc đãi hay phân biệt đối xử, một cuộc sống bao người mơ ước như vậy hẳn chị mới là người ghen tị chứ?"
Lục Triệu Y bị Lăng Nhiễm nói tới im bặt không đáp lại nổi nữa, vì đó là sự thật, chính bà còn có chút ghen tị với con gái thứ hai này.

Chính mình lại thấy thiệt cho con gái đầu, vốn dĩ ngay từ đầu nên gả tiểu Kỳ qua đây mới đúng.
"Ly hôn đi!" Suy nghĩ một chút Lục Triệu Y nói.
"???" Ủa mẹ? Chúng ta đang nói chuyện khác mà, sao lại thành ly hôn rồi.
"Ly hôn tôi sẽ bỏ qua tất cả lỗi lầm cô gây ra, còn không thì từ nay đừng gọi tôi một tiếng mẹ nữa! Chúng ta từ quan hệ!" Lục Triệu Y quả quyết nói, dáng vẻ y như quan toà đang đưa ra mệnh lệnh cho phạm nhân.
"Vậy được! Bác gái cảm ơn bác đã cưu mang con trong suốt hai mấy năm qua!" Lăng Nhiễm cúi gập người một góc 90° chân thành nói.
"Cô! To gan!" Lục Triệu Y hoàn toàn không ngờ tới Lăng Nhiễm lại dám làm như vậy, ngay cả tiếng mẹ cũng từ bỏ.
Cảnh này đã được Hoắc Mạc Đình cùng Triệu Khải, Vương Thiếu Tuyền bên ngoài nghe được, toàn bộ á khẩu toàn tập.
"Nhiễm Nhiễm ngầu quá!" Triệu Khải biết hoàn cảnh của Lăng Nhiễm ở nhà mẹ ruột thông qua trợ lý Cẩn, nên anh cảm thấy câu nói này của Lăng Nhiễm vô cùng khí chất.
"Ngầu? Nói chuyện với mẹ như vậy mà ngầu? Não cậu có vấn đề à?" Vương Thiếu Tuyền quay lại trỉ trích.
"Cậu mới có vấn đề ý, chẳng qua cậu mới về nước chưa biết hoàn cảnh của Nhiễm Nhiễm, thời gian còn dài, sau này anh đây từ từ kể cho chú nghe!" Triệu Khải tặc lưỡi, quả nhiên IQ người này cũng thụt lùi thảm hại.
"Ẩy! Hôm nay Hoắc tổng còn đứng nghe lén nha! Chuyện lạ!" Không đợi Vương Thiếu Tuyền đáp lời Triệu Khải đã phát hiện bọn họ nãy giờ đứng ở đây nghe lén.
"Lần đầu thấy!" Vương Thiếu Tuyền cũng phụ họa theo.
"Khụ! Các cậu không nghe chắc?" Hoắc Mạc Đình ho nhẹ một tiếng rồi đi vào trong.

Hai người bên ngoài liếc nhìn Hoắc Mạc Đình cười ra tiếng.

Đàn ông khi yêu thay đổi nhiều quá.
"Ấy! Làm gì đấy?" Triệu Khải kéo Vương Thiếu Tuyền đang định đi theo Hoắc Mạc Đình lại.
"Vào nhà! Thích thì ở ngoài này một mình đi!"
"Không được, lát nữa sẽ có màn bảo vệ mĩ nhân, chúng ta không thể xuất hiện ở đó làm kì đà cản mũi được, mau đi tìm chỗ xem bát quái!" Triệu Khải kéo Vương Thiếu Tuyền đi mặc kệ sự bất mãn của anh ta.
Hoắc Mạc Đình vừa đi vào, dì Thẩm đã đi tới, lo lắng nói: "Hai người họ nói chuyện được một lúc rồi, Lăng phu nhân còn nói rất lớn tiếng"
"Dì đi nghỉ đi, con sẽ giải quyết" Khi nãy vốn sẽ định bàn thêm chút chuyện nữa nhưng dì Thẩm gọi tới nói mẹ vợ anh tới có vẻ như muốn gây sự anh đành trở về.
"Lăng phu nhân! Sao tới không báo một tiếng cho con" Hoắc Mạc Đình từ từ đi lại chỗ bọn họ.
Lăng Nhiễm thấy Hoắc Mạc Đình như thấy cứu tinh liền chạy ra sau lưng anh đứng, còn cố ý níu lấy vạt áo anh nữa.

Tôi mệt người mẹ giả nhân giả nghĩa này quá rồi, giúp tôi chút đi.
Lục Triệu Y muốn nổi đoá nhưng thấy Hoắc Mạc Đình đành phải kiềm chế lại: "Con rể về rồi à? Mẹ tới bàn chút chuyện với tiểu Nhiễm"
"Đâu có chứ, tới để mắng đúng hơn.." Lăng Nhiễm nhỏ giọng nói nhưng cũng đủ để cả ba người họ đều nghe thấy.
Hoắc Mạc Đình đưa tay nắm lấy tay Lăng Nhiễm nói: "Con có một vài vấn đề muốn nói với Lăng phu nhân, thứ nhất! Vấn đề xin việc của Lăng Kỳ tiểu thư, hồ sơ của cô ấy không có gì là không ổn nhưng trình độ thật thì không có"
"Làm sao có thể, con bé học rất giỏi!" Lục Triệu Y cảm thấy nghi ngờ.
"Vậy mời phu nhân xem cái này!" Hoắc Mạc Đình đưa điện thoại bật đoạn video cắt từ camera ra.

"Trên hồ sơ ghi đã từng học ba thứ tiếng: Anh, Pháp, Ý đạt danh hiệu loại giỏi! Nhưng không thể dịch được đoạn bản thảo cơ bản bằng tiếng Anh, nghe tiếng Pháp không dịch lại được, từ đơn giản nhất tiếng Ý cũng nói sai" Hoắc Mạc Đình phân tích chặt chẽ.
Lục Triệu Y nghe xong cũng xem xong đoạn video, sắc mặt bà đỏ tới mang tai, chính là cảm giác xấu hổ, lần đầu tiên bà thấy mất mặt vì Lăng Kỳ.
"Vấn đề thứ hai! Người vợ hiện tại bây giờ và cả sau này của con chỉ có một là Lăng Nhiễm! Ly hôn là hai từ không thể tồn tại"
Lăng Nhiễm nghe xong có chút rung động, má cô hơi ửng hồng, lại nhìn xuống bàn tay đang được anh nắm lấy khiến tim đập nhanh hơn vài nhịp.

Mày bị sao vậy Lăng Nhiễm? Sao tim đập nhanh vậy? Còn cái cảm xúc như có bong bóng ngọt ngào bay đầy đầu này là gì!
Lục Triệu Y hoảng sợ, vậy là ban nãy Hoắc Mạc Đình đều đã nghe hết rồi sao?
"Lăng phu nhân!" Hoắc Mạc Đình nhíu mày gọi lớn.
"Mẹ!" Lăng Nhiễm cũng hoảng theo.
Thân thể Lục Triệu Y ngã vật xuống sàn bất tỉnh..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play