Ôn Diêu mặc dù đau lòng nhưng khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc hiện trên bờ môi Hạ Băng Tâm đã cảm thấy yên tâm phần nào.
“Hai người… không định nói gì à…”
Hạ Băng Tâm nhíu mày hỏi lại:
“Ý anh là sao?”
“Thì quan hệ của hai người đó…”
Hạ Băng Tâm chưa kịp mở miệng thì Hàn Lạc Thần đã nắm chặt bàn tay cô, đưa lên khoe khoang giữa ba đôi mắt sáng rực.
“Chúng tôi bên nhau.”
Cắn chặt nỗi đau, Ôn Diêu vu vơ bắt bẻ:
“Bên nhau… là bên nhau thế nào?”
“Thì kiểu là cưới trước yêu sau giống như mấy bộ phim ngôn tình thường nói đó.”
Hạ Băng Tâm ngơ ngác nhìn bản mặt nói không một chút ngượng của Hàn Lạc Thần.
Riêng Lục Viễn thì có chút quặn thắt, như có một mũi tên đâm thẳng vào tim.

Dẫu đã biết trước kết quả nhưng khi nó thực sự xảy ra lại khiến anh ta đau hơn những gì anh ta vẫn thường nghĩ.
Không khí lúc ấy cũng bị ngưng đọng bởi sự chán chường và bất lực, bởi những con người có trái tim không biết nghe lời, bởi vì có người phải đau đớn khi nhìn thấy người mình yêu muộn phiền đến thế.
Kết thúc bữa tiệc trong bầu không khí ngượng ngùng, Hạ Băng Tâm dìu đỡ Trình Nhu ra ngồi hóng gió ở công viên gần nhà hàng.

Còn ba người đàn ông ngồi cùng nhau ở một nơi khác uống bia chuyện trò.
Hai cô gái ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế đá bên lề công viên, vừa hít khí trời để tỉnh rượu, vừa tỉ tê tâm sự.
“Băng Tâm, cậu biết không? Tớ thực sự… rất hâm mộ cậu.” Trình Nhu nghẹn ngào nói, có lẽ trong lời cô ấy vẫn còn chứa men say.
“Sao thế? Tớ thì có gì để cho cậu thấy ngưỡng mộ chứ?”
Ngước đôi mắt lên nhìn bầu trời đen mịt hi vọng có thể để nước mắt chảy ngược vào trong.

Trình Nhu cố gượng cười nói tiếp:
“Chính vì cậu được nhiều người yêu và được ở bên cạnh người cậu yêu.”
Trước nay Trình Nhu vẫn luôn ngây thơ như một đứa trẻ, chẳng hiểu vì điều gì lại biến thành một người đa sầu đa cảm như thế.

Nhìn đôi mắt đượm buồn của cô bạn thân Hạ Băng Tâm có chút xót xa và không khỏi quặn lòng.
“Cậu yêu rồi sao?”
Thở dài một hơi rồi Trình Nhu cũng gật đầu:
“Phải… Nhưng người ta lại không hề yêu mình.

Bởi vì trong lòng họ đã sớm có người khác rồi.”
Từng câu từng chữ phát ra từ miệng Trình Nhu cũng là những nhát dao đâm thấu tim gan cô ấy.
Hạ Băng Tâm có vẻ bất ngờ nhưng lại thấy đau lòng thay Trình Nhu nhiều hơn.

Thế gian có biết bao nhiêu đàn ông sao cô ấy lại chọn người có trái tim không thuộc về mình để yêu.
Nhưng mà không đúng…
Trên đời này làm gì có ai được chọn lựa người mình yêu.
Yêu vì đơn giản là trái tim rung động, cho dù biết đó là vực sâu vẫn sẵn sàng lao đầu vào.
“Người mà cậu nói là… Lục Viễn sao?”
Quay đôi mắt đẫm lệ sang nhìn Hạ Băng Tâm, Trình Nhu mỉm cười nhưng lòng buốt đắng.
“Phải… chính là anh ấy.

Mình đã cố gắng để theo đuổi nhưng anh ấy chỉ nói lại với mình một câu rằng: trái tim anh ấy không dễ gì mà rung động và nay nó đã rung động với người khác mà không phải tớ.

Cho dù tớ có làm gì thì anh ấy đều không để tâm.”
Đôi lông mày của Hạ Băng Tâm nhiu lại, cô càng nghĩ càng khó hiểu về những lời Trình Nhu vừa nói.
“Nhưng mà… từ trước tới nay tớ chưa từng nghe nói là Lục Viễn có bạn gái.”
Trình Nhu cười nhạt, nụ cười hiện trên bờ môi khi nước mắt tuôn ngược vào lòng.
“Nếu tớ nói người ấy là cậu thì cậu có tin không?”
Hạ Băng Tâm bật cười, cô lắc đầu phủ nhận:
“Sao có thể chứ! Chắc là cậu hiểu nhầm gì rồi đó.”
Trình Nhu đau lòng gào lên:
“Là thật, chính miệng anh ấy nói với tớ là anh ấy thích cậu.

Anh ấy yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng sau này mới biết cậu lại là vợ của bạn thân anh ấy.”
Thời khắc ấy Hạ Băng Tâm chết lặng, cô không thể tin những gì mình vừa nghe, lại càng không thể ngờ sẽ có một ngày mình lại rơi vào bẫy tình ngang trái tới mức như vậy.
Cuối cùng Trình Nhu vẫn không thể kìm được mà rơi xuống những giọt nước mắt giằng xé con tim.

Những giọt nước mắt ấy dường như đã bị dồn nén quá lâu rồi.

Hạ Băng Tâm xót xa bất động, chỉ có thể lặng nhìn những giọt nước mắt trên bờ mi Trình Nhu.
Nếu không phải là bản thân vướng phải thì cô sẽ không nghĩ trên đời này lại có mối nhân duyên oái oăm đến như thế.
“Trình Nhu… tớ biết cậu rất buồn nhưng mà… tình yêu là thứ không thể gượng ép, không thể cướp giật, lại càng không theo ý mình muốn được.

Nếu cậu cảm thấy bản thân mình đã cố gắng lắm rồi mà vẫn không thể lay động được người ấy thì hãy dừng lại thôi! Cậu đừng cố lún sâu thêm nữa, sẽ càng khó thoát ra hơn.”
Sụt sịt lên mấy tiếng rồi lau khô đi giọt lệ, Trình Nhu ấm ức nói:
“Không phải là tớ chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ nhưng mà tớ thực sự không làm được.

Mỗi ngày bất kể làm gì thì trong đầu tớ đều sẽ hiện lên hình ảnh anh ấy trước tiên.

Những lúc như thế tim tớ lại loạn nhịp.

Tớ thật sự không cách nào kìm nén được cảm xúc của chính mình cả.”
Hạ Băng Tâm chua xót hỏi lại:
“Thế cậu có lòng tin là sẽ có một ngày nào đó Lục Viễn chấp nhận tình cảm của cậu không?”
“Có… Tớ tin là có…”
Mặc dù không rõ đó là do Trình Nhu tự ảo tưởng ra hay sự thực là vậy nhưng Hạ Băng Tâm vẫn tiếp thêm động lực giúp cô ấy.
“Vậy thì cậu hãy cố giành lấy trái tim anh ấy, hãy cho anh ấy biết cậu mới là người thích hợp với anh ấy nhất.”
“Nhưng mà… Nếu theo đuổi cuồng nhiệt quá có khi nào anh ấy nghĩ mình là kẻ không biết liêm sỉ hay không?”
Mím chặt môi hé nụ cười, Hạ Băng Tâm thẳng thắn bộc bạch.
“Liêm sỉ có giúp cậu giành được tình yêu không?”
“Không…”
“Có giúp cậu quên được anh ta không?”
“Không…”
“Thế còn cần liêm sỉ làm gì nữa…”
“Vậy sẽ nghe cậu một lần…”
Sau một lúc tâm sự thì trạng thái của Trình Nhu có vẻ tốt hơn nhiều.
Hai người họ im lặng cảm nhận hương gió xuân lành lạnh.

Nhắm mắt hồi tưởng về những chuyện đã qua, đem lòng ước nguyện về những gì sắp tới.
Rất lâu sau đó Trình Nhu mới mở lời hỏi Băng Tâm:
“Băng Tâm, cậu thấy các cặp tình nhân trên đời này có ai là biết trước được người mình yêu sẽ như thế nào không? Có ai chọn được gu bạn gái giống như mình mong muốn không?”
Khoé môi Hạ Băng Tâm cười nhè nhẹ, cô lắc đầu:
“Đương nhiên là không rồi.

Cậu nhìn tớ với Lạc Thần đi.

Chẳng phải trước kia hai bọn tớ hận nhau đến tận xương tuỷ hay sao, ai mà ngờ được lại biến thành một cặp.

Mặc dù thói đời biến hoá khôn lường nhưng có những chuyện cậu cho là không thể thì vẫn có thể xảy ra.”
“Cậu với Lạc Thần là có thể sớm tối bên nhau để vun vén tình cảm được.

Còn tới với Lục Viễn thì…”
Hạ Băng Tâm thở dài, cô thật không hiểu nổi là Trình Nhu đang ngốc thật hay giả vờ ngốc.

Có khi nào những người thông minh trên đời khi yêu vào cũng sẽ biến thành kẻ ngốc hay không?
“Thì thì cái con khỉ.

Không có nhiều thời gian bên nhau thì tự bản thân cậu tạo ra thời gian là được rồi.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play