Không khí Tết đã kéo đến trong nhà họ Hàn, mọi thứ đã sẵn sàng để chào đón một năm mới bình an.
Đêm giao thừa, Giang Bách Hợp và con dâu cùng gói sủi cảo để đón năm mới.

Những chiếc sủi cảo xinh xinh trắng ngần được xếp ngay ngắn trên giá đan bằng tre nứa.

Trên khuôn mặt ôn nhu của Hạ Băng Tâm đã lấm lem mấy vệt trắng dài, là do cô tự mình dùng tay quệt lên đó.
“Có cần con giúp gì không?”
“Con chỉ bận làm vướng thêm thôi.

Không cần.”
Hàn Lạc Thần vừa đi từ trên tầng xuống, anh đứng phía đối diện Hạ Băng Tâm.
“Trên mặt em dính đầy bột rồi đây này…”
Lấy cơ hội giúp cô lau đi vết dơ, Hàn Lạc Thần cố ý quệt thêm ba đường trên khuôn mặt trắng nõn của Hạ Băng Tâm, trong phút chốc cô liền biến thành mèo con đáng yêu.
“Hàn Lạc Thần… có phải anh cố ý quệt thêm không hả?”
“Đâu có…”
“Thật sự không có…”
“Ừm… không có…”
Bầu không khí trong căn bếp nhỏ tràn ngập niềm hạnh phúc.

Hương thơm phưng phức của những món ăn bình dị, tiếng nói câu cười của người trong một nhà đang hân hoan mừng năm mới.
Khung cảnh sum vầy khiến Hạ Băng Tâm bất giác nhớ tới mẹ.

Trước đây ngày nào hai mẹ con cũng thường quấn quýt lấy nhau, ngày tết lại càng sum vầy.

Mẹ mua ít hoa về trang trí trong nhà, hai mẹ con cùng gói sủi cảo, cùng nấu những món ăn quê nhà, cùng cười, cùng nói, cùng hân hoan.

Tuy thời gian ấy không dư giả gì nhưng đối với cô là khoảng kí ức đẹp đẽ nhất, hạnh phúc nhất.
Bây giờ mẹ đã qua thế giới khác một mình.

Không biết có còn đón tết nữa hay không? Liệu mẹ có cảm thấy cô đơn khi phải làm mọi thứ một mình không? Cô nhớ mẹ, nhớ da diết.
Ngoài trời những đoá pháo hoa rực rỡ tung bay, nhuỵ hoa sáng rực nhiều sắc màu, cánh hoa toả ra khắp bốn phương tứ hướng.

Nhà nhà người người đều trân trọng khoảnh khắc thiêng liêng này.

Những đôi mắt sáng đồng hướng về nơi đẹp đẽ ấy, ước vọng sẽ có một năm mới sung túc, đủ đầy, hạnh phúc, an nhiên.
Hàn Trung Chính ôm chầm lấy Giang Bách Hợp, dù đã kết hôn gần ba mươi năm nhưng tình cảm của hai người họ vẫn mặn nồng.

Tình yêu mà ông dành cho bà vẫn nguyên vẹn như ngày đầu tiên gặp gỡ, như ánh mắt say đắm khó quên của thủa mới yêu.

Ba mươi xuân thì bên nhau, họ trải qua biết bao sóng gió phong ba nhưng tình yêu là sức mạnh để họ đương đầu trước tất cả.
“Mình còn nhớ về năm đầu tiên chúng ta cùng đón giao thừa không?”
Nhắc tới những kí ức thanh xuân tươi đẹp, trên bờ môi Giang Bách Hợp rạng rỡ cười.
“Làm sao mà tôi quên được.

Đó là năm chúng ta khó khăn nhất.

Tôi lại vừa mới sinh Lạc Thần xong.”
Bất giác khoé mi Hàn Trung Chính cay cay đổ lệ, có lẽ là xót xa thay cho vợ khi nhớ về những tháng ngày vất vả của năm ấy.
“Lúc đó bà còn nói với tôi rằng: Hàn Trung Chính kiếp sau đổi lại tôi làm đàn ông, còn ông làm phụ nữ, ông phải sinh con cho tôi.”
Giang Bách Hợp vừa rưng rưng xúc động vừa bật cười hạnh phúc.

Phải chăng nếu không có những ngày mưa rơi thì sẽ không có cầu vồng? Không có những tháng ngày gian truân sẽ không có giây phút yên bình hoài niệm.
Chứng kiến niềm hạnh phúc của bố mẹ, Hạ Băng Tâm và Hàn Lạc Thần âu yếm nhìn nhau.

Anh chầm chậm khoác tay lên vai ôm cô sà vào lòng.
“Có phải thấy tình yêu của bố mẹ cảm động lắm không?”
“Ừm… rất cảm động…”
Thấy hai con âu yếm bên nhau, Giang Bách Hợp không kìm được lòng liền lên tiếng hỏi:
“Hai đứa…”
Hàn Lạc Thần cười nhẹ đáp lại:
“Mưa dần thấm lâu giống bố mẹ rồi đó.”
Hàn Trung Chính ôm chặt vợ mình, quay sang nói đùa:
“Ầy… ầy… tốc độ vẫn còn thua xa đó nha!”
Giang Bách Hợp như thiếu nữ mới lớn xấu hổ vỗ lên ngực chồng ý là bảo ông đừng nói nữa.

Hành động ấy khiến cả Hàn Lạc Thần và Hạ Băng Tâm đều cảm thấy buồn cười.

Anh ghé sát tai cô thầm thì:
“Em nên học hỏi mẹ nhiều thêm một chút.”
Cô ngước nhìn vào đôi mắt thần bí của anh, ngập ngừng hỏi lại:
“Hứ… Ý anh là sao?”
Anh nhỏ tiếng nói tiếp:
“Chỉ một năm sau kết hôn mẹ đã sinh ra anh rồi đó.

Em có thấy tốc độ của chúng ta chậm quá rồi không?”
Cô bếu môi phản đối lại:
“Do năng lực của anh yếu kém… thua xa phong độ của bố hồi còn trẻ.”
Nhếch nhẹ nụ cười cảm thán, Hàn Lạc Thần siết chặt cái ôm rồi nói:
“Hạ Băng Tâm, em nhớ những gì mình vừa nói đó.”
Tự nhiên cô cảm thấy xót xa cho cuộc đời mẹ mình, vì một lần lầm bước yêu sai người mà bỏ lỡ cả thanh xuân.

Bà chưa từng có người đàn ông nào kề cạnh, chưa từng có ai giúp bà chèo chống.

Đến lúc kết thúc cuộc đời lại phải đắm chìm mãi trong những cơn đau.
Có lẽ sống trên đời đều mỗi người đều sẽ có một số phận riêng biệt.

Có người hạnh phúc thì có người bất hạnh, có người ấm êm thì có người không suôn sẻ, có người rực rỡ như hoa hồng thì cũng có người oằn mình chống chọi giống như bông hoa dại.

Cho dù thế nào đi chăng nữa chỉ cần sống ngay, sống thẳng, sống không hổ thẹn với lương tâm thì dù là sen hay là bùn cũng đều đáng được trân quý.
Cô ngước đôi mắt lấp lánh nhìn những tia sáng lung linh trên miền trời tối mịt.

Lòng thầm mỉm cười ước hẹn: nhất định con sẽ sống tốt, sống thay cả phần mẹ nữa.
Sau đó cô ngoảnh mặt nhìn người đàn ông điển trai bên cạnh, thầm cảm ơn số phận đã mang tới cho cô một người chồng nhặt, để cho cô được đầu thai vào một nhà chồng cực phẩm.

Như thế… cuộc đời này cô quả thực không còn gì để nuối tiếc nữa cả.
Mâm cơm chào đón năm mới của nhà họ Hàn không phải là sơn hào hải vị mà chỉ là những món ăn bình dân đậm chất dân tộc ngày tết.

Tuy vậy nhưng không khí ấm cúm vẫn lan toả khắp không gian, trên gương mặt mỗi người đều hiện rõ niềm hạnh phúc không tả xiết.
“Nào… chúng ta cùng nâng ly chúc mừng năm mới.” Ông Hàn mở lời đầu năm, tay nâng ly rượu nho thơm lừng.
“Chúc mừng năm mới.”
Giang Bách Hợp nhấp môi ngụm rượu cay cay, ngọt ngọt, rồi thong thả nói:
“Năm mới mẹ cũng chẳng mong gì nhiều chỉ hi vọng sẽ có cháu nội bế bồng thôi!”
“Được… được… bọn con sẽ cố gắng… cố gắng…” Hàn Lạc Thần thay vợ đỡ lời.
Hàn Trung Chính hiểu được sự ngượng ngùng của hai con, bèn thay đổi chủ đề cuộc trò chuyện.
“Băng Tâm à… con tới nhà họ Hàn cũng đã gần một năm rồi.

Ta cũng hiểu cảm giác mỗi khi Tết đến Xuân về là sẽ thấy nhớ người thân da diết.

Cho nên ngày mai nhân một ngày đầu Xuân cả nhà chúng ta sẽ cùng tới viếng mộ mẹ con.”
Giang Bách Hợp cũng nắm lấy đôi tay mềm mại trắng nõn của Hạ Băng Tâm, giọng bà thủ thỉ tâm tình:
“Con gái à… nếu con thực sự buồn thì cứ nói ra nhất định đừng giữ lại trong lòng, rồi một mình chịu đựng đó nhé!”
Khoé mắt Hạ Băng Tâm ngấn lệ, cổ họng cô thoáng nghẹn ngào.
“Vâng… con biết rồi ạ.”
Hàn Lạc Thần vuốt mái tóc mềm của vợ, hành động nhẹ nhàng và đầy yêu thương.
“Bây giờ nhà họ Hàn em chính là cục cưng rồi đó.

Ngay cả đứa con trai ruột như anh cũng bị cho ra rìa luôn rồi.”
Giang Bách Hợp nhiu mày, lắc đầu đáp lời con trai:
“Sắp làm bố trẻ con rồi mà vẫn trẻ trâu như thế.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play