Buổi tối trên sân thượng ngoại ô thành phố, ánh đèn nháy lấp lánh khoe sắc màu, dàn hoa tím biếc dần nở rộ.

Đứng từ trên cao nhìn xuống thành phố thật đẹp xiết bao.
Một chiếc bàn tròn được xếp gọn giữa lòng sân, thêm một bản nhạc du dương trầm bổng, khiến con người ta cảm thấy dễ chịu và dịu êm.
Tiếng bước chân lộc cộc đi từ dưới lên, Hạ Băng Tâm nắm tay Hàn Lạc Thần kéo vội.
“Nhanh lên… nhanh lên…”
Hàn Lạc Thần liếc mắt nhìn xung quanh rồi cũng đưa ra lời đánh giá.
“Sao lại ở nơi này? Tồi tàn quá!”
Hạ Băng Tâm cười cười giải thích:
“Anh đừng xem thường nơi này, đó là cả bầu trời kí ức của em đó.

Nơi này vừa yên tĩnh, có gió, có mây, có đất trời, và có thể ngắm nhìn cảnh quang lung linh của thành phố về đêm.

Trước kia mỗi khi em buồn hay mệt mỏi đều sẽ tìm tới nơi này giải khuây.”
Khi anh có vẻ ưng thuận thì sự thực xảy ra trước mắt khiến anh ngớ người không hiểu gì.

Một đám người đang quây quần bên chiếc bàn tròn dọn đầy thức ăn.

Ôn Diêu thúc giục:
“Mau tới đây đi… Còn đứng đó làm gì?”
Hàn Lạc Thần khó hiểu hỏi Hạ Băng Tâm:
“Đây là bữa ăn đặc biệt mà em nói sao?”
Cô gật đầu lia lịa:
“Phải rồi, dù sao cũng sắp hết năm cũ chúng ta có thể làm một bữa tiệc tất niên.

Hơn nữa Lục Viễn cũng từng giúp em cho nên em cũng mời anh ấy tới.

Còn Trình Nhu và Ôn Diêu, hai bọn họ là bạn thân của em, em không thể nào không mời được.”
“Như này không tính…” Hàn Lạc Thần tỏ vẻ hờn dỗi.
Thần thái Hạ Băng Tâm chắc như đinh đóng cột, cô nói:
“Nếu anh không muốn ăn bữa này thì có thể đi.

Nhưng ân oán nợ nần giữa chúng ta coi như chấm dứt.

Sau này anh không có quyền đòi hỏi thêm.”
“Là em cố ý…”
“Phải đó… Trả đũa anh ban sáng thôi!”
“Được… được… ăn… có gì mà không được chứ!”
Anh đành không ưng thuận đi tới bàn ăn, ngồi xuống cạnh Lục Viễn.

Hạ Băng Tâm hí hửng tiến lại ngồi xuống bên anh.
“Màn khai tiệc chính thức bắt đầu.

Nào… nâng ly lên uống.” Hạ Băng Tâm hồ hởi nói lớn.
“Dô… một, hai, ba… dô.” Tiếng hô đồng thanh đầy vui vẻ.
Trong suốt bữa ăn Ôn Diêu liên tục khích tướng Hàn Lạc Thần, cả hai cứ ừng ực uống cạn hết chai này sang chai khác, đến lúc tàn thì Hàn Lạc Thần đã say mềm.
Anh gục đầu lên bàn lơ lửng, dường như không thể nào phân biệt được đâu là trời, đâu là đất nữa.
Hạ Băng Tâm liên tục lay gọi:
“Lạc Thần… Lạc Thần… tỉnh lại đi.”
Cứ như thế họ là người rời đi đầu tiên, không lâu sau đó Ôn Diêu cũng loạng choạng bước đi khỏi.

Chỉ còn mình Lục Viễn ngồi cạnh Trình Nhu, anh ta nhìn về thành phố xa hoa, lộng lẫy, nhưng lòng lại nhuốm nỗi buồn man mác.
Trình Nhu ngắm nhìn người đàn ông ấy rất lâu, cô dốc cạn chai bia uống một hơi, như để lấy dũng khí để nói ra lòng mình.
“Bác sĩ Lục… tôi có điều muốn nói…”
Lục Viễn lúc đó mới ngoảnh mặt sang nhìn Trình Nhu.
“Sao thế? Có phải cô say rồi không?”
Lắc đầu lia lịa, Trình Nhu bám lấy bàn đứng phắt dậy, tiến tới trước mặt Lục Viễn, lấy hết mọi động lực ra và nói:
“Bác sĩ Lục, thực ra tôi thích anh, thích ngay từ lần đầu tôi chạm vào đáy ánh mắt anh.

Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng biết chuyện này anh sẽ không đồng ý, nhưng tôi sợ nếu như mình không nói ra sẽ phải hối hận cả đời.

Lục Viễn, tôi không muốn nhìn thấy anh cứ mãi chìm trong tình đơn phương đầy khổ đau nữa.

Tôi muốn anh yêu và được yêu, tôi muốn tình yêu của anh sẽ được đền đáp xứng đáng.”
Những lời ấy vô tình khiến Lục Viễn thấy khó xử, anh ấp úng mãi mới được nên câu.
“Trình Nhu, thực ra tôi… tôi không thể lừa dối chính mình, càng không thể lừa dối cô.

Vì thế…”
Lời nói của Lục Viễn vẫn chưa xong đã bị Trình Nhu dùng tay chặn miệng.

Ánh mắt chao đảo cô nhìn anh, khẽ lắc đầu.
“Anh đừng nói nữa.

Tôi hiểu, đương nhiên là tôi hiểu anh muốn nói gì.

Có điều tôi sẽ không trách anh đâu, cũng sẽ không từ bỏ.

Sau này nếu còn cơ hội thì tôi vẫn sẽ nói ra hết lòng mình như hôm nay.

Bất kể anh có đồng ý hay không thì tôi vẫn sẽ nói, nói tới lúc nào anh gật đầu thì mới thôi!”
Lục Viễn trố tròn hai mắt, giọng anh hắt lại:
“Cô đừng cố chấp như thế.”
Trình Nhu mỉm cười, nụ cười ôn nhu và ấm áp:
“Tôi không cố chấp thì sẽ mất đi tình yêu, mất đi thứ mà mình thấy trân trọng.”
Khi Trình Nhu nói xong cô cũng dần liêu xiêu như sắp ngã.

Lục Viễn vội vã đỡ lấy cô.
“Cô say rồi.

Tôi đưa cô về.”
Nằm trong vòng tay Lục Viễn khiến Trình Nhu mơ mộng, cô thật sự không muốn mình tỉnh khỏi giấc mộng này một chút nào cả.
“Tuy tôi say nhưng những lời tôi nói đều là thật.

Nếu tôi không say thì tôi thật sự không đủ can đảm để nói ra đâu!”
Suốt cả chặng đường, mặc dù Trình Nhu đã thiếp đi nhưng miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.
“Lục Viễn… tôi đang nói thật đấy… Tôi không lừa anh đâu!”
Trên đời này có những thứ đúng thực quá khó hiểu.

Tại sao cứ phải có người đơn phương yêu người đơn phương khác? Tại sao cứ phải đến để dày vò nhau?
Đêm khuya lành lạnh hắt lại bóng dáng một nam một nữ chậm rãi bước xuống từng nấc cầu thang.

Tận sâu trong nỗi lòng họ đều mang một nỗi cô đơn bí ẩn, không có cách gì bù đắp được.

Mặc dù cả hai đều hiểu rõ nhưng lại không cách nào khống chế được bản thân mình.
Lục Viễn đến sau nên mất đi người anh yêu nhất.

Trình Nhu đến sau nên chẳng giữ được trái tim của người cô yêu.

Anh biết rõ cô thật lòng thật dạ với mình nhưng anh lại chẳng thể điều khiển được trái tim mình.

Anh biết được mình đã yêu sai người nhưng lại chẳng cách gì ngăn cản bản thân ngừng lầm đường lạc lối cả.

Anh hiểu nếu cứ như thế này sẽ tổn thương tới nhiều người nhưng lại chẳng biết làm sao để hoá giải.
Trên đời này không ít người vui vẻ hạnh phúc bởi vì một chữ “tình”, lắm kẻ sầu ưu đau khổ cũng là vì chữ “tình” gây nên.

Vốn dĩ tình yêu chưa từng tồn tại hai chữ “công bằng”, mà chỉ có thể phó mặc vào duyên phận.

Đến ngay cả người se duyên còn không được làm chủ tình yêu của chính mình thì lấy đâu ra sự công bằng cho người phàm mắt thịt.
Lục Viễn đau đáu nhìn xuống khuôn mặt sầu ưu của Trình Nhu, anh thâm trầm:
“Xin lỗi, Trình Nhu.

Tôi không thể cho cô thứ mà cô muốn.

Càng không thể lừa dối tình cảm của cô.

Trên đời này còn có biết bao nhiêu người tốt, sao cứ phải là tôi.”
Vì không biết nhà Trình Nhu cho nên Lục Viễn chỉ đành đưa cô ấy về nhà mình nghỉ tạm.

Suốt cả đêm hôm đó, anh nằm ngoài sô pha, anh không chợp mắt được chút nào.

Tay kê gối, mắt nhìn lên trần nhà, bên tai văng vẳng lại mấy lời Trình Nhu từng nói, thi thoảng lại buông tiếng thở dài.
Quá nửa đêm Trình Nhu mới thức giấc, cô lạ lẫm nhìn xung quanh, rồi mở cửa ra khỏi phòng ngủ.
“Bác sĩ Lục, đây là nhà anh ư?”
Lục Viễn bật người ngồi dậy, gật đầu đáp:
“Ừm… Tôi không biết nhà cô ở đâu cả chỉ có thể tạm thời đưa về đây thôi! Cô cứ vào trong nghỉ ngơi đi, trời sáng rồi hẵng đi.”
“Được…”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play