Đêm khuya muộn nhưng chưa thấy Hạ Băng Tâm trở về khiến lòng Hàn Lạc Thần sốt sắng.

Lòng anh nao nao đứng ngồi không yên, cứ thoáng chốc lại ngó đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ánh đèn pha giọi sáng bên dưới cửa chính, anh đâm đầu chạy lại, lén vén tấm rèm cửa ngó nghiêng.

Khi nhìn thấy Hạ Băng Tâm xuống khỏi xe Lục Viễn, lòng anh dấy lên sự phẫn nộ.
Lòng bàn tay anh nắm chặt lấy tấm vải bên rèm cửa, khuôn mặt xám lại như bầu trời sắp đổ cơn mưa.

Ánh mắt anh chứa ngọn lửa căm phẫn chỉ muốn thiêu rụi đi sự vui vẻ của hai con người ấy.
Hạ Băng Tâm vừa vào phòng, Hàn Lạc Thần liền nhảy xổm tới ngồi bên ghế sô pha.
“Sao em về muộn thế?”
Trên khuôn mặt Hạ Băng Tâm chưa nguôi đi cơn giận, cô cười nhạt hỏi lại:
“Bỏ qua những lời quan tâm sáo rỗng ấy đi.

Anh đừng giả vờ khiến em ảo tưởng nữa.”
Những lời lẽ ấy qua miệng Hạ Băng Tâm nhẹ như bông nhưng khi tới tai Hàn Lạc Thần thì nặng như có phiến đá đè nặng lên trái tim anh.

Sự dửng dưng của cô khiến anh quả thực khó chịu.
“Em nói vậy là có ý gì?”
“Không có ý gì cả.”
Suốt cả tối hôm đó cứ hễ Hàn Lạc Thần vừa định nói gì đó liền bị Hạ Băng Tâm phớt lờ đi.

Cô càng nghĩ càng không hiểu nổi rốt cuộc anh muốn gì.
Một buổi chiều cuối đông vội vã, Hàn Lạc Thần một lần nữa bắt gặp Hạ Băng Tâm cùng Lục Viễn vào khách sạn Herry.

Lần này anh không ngồi im mà chủ động bước tới ngáng đường hỏi, giọng nói của anh không lớn nhưng lời lẽ đầy cay nghiệt.
“Hai người đang lén lút làm gì sau lưng tôi vậy hả?”
Lục Viễn và Hạ Băng Tâm nhìn nhau tỏ vẻ không hiểu gì cả.
“Lén lút cái gì cơ? Có phải cậu hiểu nhầm gì rồi không hả?” Lục Viễn nói.
Cánh tay phải của Hàn Lạc Thần chỉ về phía cổng khách sạn, anh nói tiếp:
“Đã hai lần bị tôi bắt gặp còn dám chối cãi nữa sao?”
Lục Viễn có chút ngớ người đáp lại:
“Hàn Lạc Thần… Từ bao giờ mà cậu hành động xốc nổi như thế hả?”
Chỉ riêng mình Hạ Băng Tâm vẫn im lặng từ ban nãy tới giờ.

Cô hoàn toàn thất vọng về anh.

Cho dù chỉ một chút niềm tin anh dành cho cô cũng không hề có.
“Tôi xốc nổi sao? Tôi đã nói nếu cô ta chọn cậu thì cứ nói thẳng với tôi, nhất định tôi sẽ không ngăn cản.

Nhưng tôi ghét nhất là những người lén la lén lút sau lưng.”
Hạ Băng Tâm cố hít thở để không bị nghẹn ngào, cô nhắm chặt hai mắt để cố ghì nước mắt không tuôn.

Giọng cô run run vì phẫn nộ.
“Lục Viễn… không cần phải giải thích nữa đâu! Người ta đã không muốn tin thì cho dù anh có nói hàng trăm lời cũng đều vô nghĩa.

Em nghĩ chuyện này cứ kết thúc ở đây đi.”
Cô vừa nói xong liền đau khổ rời bước đi.

Hắt lại bóng lưng gầy yếu và lạnh lẽo.
Lục Viễn phẫn nộ nhìn Hàn Lạc Thần:
“Cậu đúng là kẻ vong ân bội nghĩa.”
Vầng trán Hàn Lạc Thần nhăn lại, anh không hiểu ý Lục Viễn đành hỏi lại:
“Là sao?”
Lục Viễn thở dài:
“Chẳng phải công ty cậu đang có dự án thời trang Nude với tập đoàn Won ở Mỹ sao? Chủ tịch tập đoàn Won đang ở trong khách sạn này, ông ấy có đứa con gái bị bệnh cho nên Băng Tâm nhờ tôi giúp đỡ, hi vọng ông ấy sẽ cho B&J cơ hội.

Nếu cậu không tin thì vào trong đi.”
Hàn Lạc Thần ngờ ngợ hỏi lại:
“Thế lần trước cậu nói muốn giành cô ấy thì sao?”
Lục Viễn nhắm mắt đau đớn đáp lại:
“Đúng là tôi muốn giành cô ấy.

Nhưng trên đời này thứ không thể tranh, không thể cướp, càng không thể tính toán đó là tình yêu.

Có lẽ kiếp này tôi và cô ấy chỉ có thể là bạn mà thôi!”
Sau khi gặp ông Jacson của tập đoàn Won mới khiến Hàn Lạc Thần thức tỉnh.

Anh vội vã chạy ra khỏi khách sạn, lái xe vun vút quay trở về công ty.

Phòng thiết kế vẫn như mọi ngày, chỉ có điều cho dù anh có cố tìm kiếm như thế nào cũng không thấy bóng dáng cô đâu!

“Lăng Vy… Hạ Băng Tâm đâu?”
“Cô ấy ra ngoài rồi, chưa thấy quay trở về.”
Mang vẻ mặt thất vọng rời đi, Hàn Lạc Thần thẫn thờ ngồi xuống bàn làm việc.

Tiếng thở dài liên tục phát ra, khuôn mặt anh đen sạm lại, vầng trán cong cong bão bùng.
Suốt cả ngày hôm đó suy nghĩ trong anh cứ chếnh choáng hẳn ra, cho dù là làm gì cũng đều không thể tập trung nổi, thi thoảng lại thấy anh đừ người vẻ thâm sâu.
Chiều hôm đó anh tan ca sớm, cố ý đứng chờ cô trước cửa công ty.

Khi thấy cô từ trong đi ra, anh vội vàng bước tới.
“Anh có chuyện cần nói.”
Hạ Băng Tâm cố ý ngoảnh mặt đi, vờ vĩnh như người xa lạ.
“Nhưng em thì không.

Tránh ra đi.”
“Nếu em không muốn cho cả công ty thấy anh bế em lên xe thì mau nghe lời đi.”
Đáy mắt Hạ Băng Tâm ẩn duật vẻ phẫn nộ, đôi bàn tay cô nắm chặt lấy nhau, tỏ vẻ không quan tâm.
“Hàn Lạc Thần… Anh đừng độc tài nữa…”
“Anh không độc tài… thật sự là anh có chuyện muốn nói.”
Hắt lại ánh mắt sắc như dao, Hạ Băng Tâm giận dữ bước lên xe, sự căng thẳng choàng ngợp lấy cả thân thể cô.
Suốt dọc đường cả hai đều im lặng, anh chăm chú vào lái xe, cô chống tay đỡ lấy đầu hướng mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính.
Họ ghé vào quán ăn Nhật giữa lòng thành phố, Hạ Băng Tâm ngạc nhiên nhìn lên tấm bảng hiệu in dòng chữ màu đỏ phía trước mặt rồi lại quay sang phía anh.
Không cho cô cơ hội mở lời, anh kéo tay cô xuống xe rồi đi vào trong.
“Cho hỏi hai vị đã đặt chỗ trước chưa ạ?”
“Hàn Lạc Thần… cảm ơn…”
“Mời hai vị đi theo tôi.”
Họ được dẫn vào căn phòng kín trên lầu hai, mặc kệ Hạ Băng Tâm đang sững sờ trước cửa, Hàn Lạc Thần thong dong tiến tới ngồi xuống bên bàn.
“Em còn đứng đó làm gì.

Mau lại đây ngồi xuống đi.”
Hạ Băng Tâm hờ hững nhìn Hàn Lạc Thần, cô cất giọng không vui hỏi:
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
Ánh mắt Hàn Lạc Thần liếc sang vị trí ngồi đối diện, ý muốn nói cô mau chóng ngồi xuống ở bên đó.

“Muốn cùng em ăn bữa tối đấy thôi! Sao thế? Em không thích à.”
Nét mặt Hạ Băng Tâm vẫn không nguôi, ngày càng xám xịt như bầu trời trong màn đêm mù mịt.
“Đương nhiên là không thích.

Anh cứ luôn tự làm theo ý mình, đã bao giờ hỏi ý kiến em chưa?”
“Xin lỗi…”
Hai chữ “xin lỗi” tưởng chừng như giản đơn là thế nhưng khi tới tai Hạ Băng Tâm khiến cô chếnh choáng.

Một kẻ cao cao tại thượng như anh nay lại chịu mở miệng nói câu xin lỗi sao?
Thấy cô vẫn im lặng anh bèn nói tiếp:
“Là anh hiểu nhầm em.

Là anh không đúng.

Nhưng lần sau em làm việc gì cũng nên nói trước với anh một câu có được không?”
Hạ Băng Tâm bếu môi phản bác lại.
“Anh cũng chưa từng báo trước với em điều gì cả!”
“Từ bây giờ anh sẽ lưu ý tới.”
Lời lẽ tuy không khoa trương hay hoa mỹ gì nhưng nó chứa đầy thành ý.

Hạ Băng Tâm dần nguôi đi cơn giận, cô chầm chậm bước tới ngồi xuống đối diện Hàn Lạc Thần.
“Hôm nay anh không uống lộn thuốc đó chưa!”
“Em mong anh uống lộn thuốc lắm sao?”
Mép môi cô nhếch lên nụ cười gượng gạo:
“Nếu anh uống lộn thuốc mà trở nên ôn hoà như này thì đúng là nên thường xuyên một chút, để người bên cạnh đỡ bị áp lực.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play