Cố trạch, rất an tĩnh.

Cố Duật Ninh ngồi một mình trên sô pha, chờ thời gian ngủ đông. Nhưng bất kể anh làm thế nào thì cũng không thể tiến vào trạng thái giấc ngủ, mí mắt trái của anh luôn giật giật, hơi phiếm hồng.

Dẫn đến trái tim, khẽ đau.

Anh có thể cảm nhận được nỗi buồn của con người.

Bên ngoài cửa sổ sát đất hiện lên ánh đèn xe hơi, có người đã trở về.

Bỗng nhiên anh cảm ứng được điều gì đó, đột ngột đứng dậy đi đến cạnh cửa.

Cố Bình Sinh khiếp sợ, che ngực lùi về sau hai bước: “Anh, anh đứng đó dọa người lắm đấy!”

Cố Duật Ninh nhìn Nại Nại, trái tim trong lồ ng ngực bắt đầu điên cuồng đập.

Điều này rất không phù hợp với lẽ thường, anh không có cách nào giải thích loại cảm giác này......cảm giác muốn ôm cô.

“Tiểu Nại.....”

Nại Nại đến gần Cố Duật Ninh, nhón chân quan sát anh một lượt: “Hả, hình như gầy đi. Cố Bình Sinh, có phải anh không chăm sóc anh ấy chu đáo không?”

Cố Bình Sinh khoanh tay: “Em uống say rồi phải không, anh ấy là một người máy, lại nói gầy với anh?”

Nại Nại duỗi tay sờ sờ gương mặt anh, đau lòng nói: “Gầy thật mà, có phải Cố Bình Sinh không đối xử tốt với anh không?”

Cố Duật Ninh nhìn Cố Bình Sinh, lại rũ mắt nhìn cô gái nhỏ gần trong gang tấc, ma xui quỷ khiến mà.......gật gật đầu.

Cố Bình Sinh:....

Người máy cũng học cách nói dối sao!

“Anh nhìn đi!” Nại Nại kéo Cố Duật Ninh ngồi lên sô pha, quay đầu liếc mắt nhìn Cố Bình Sinh một cái: “Còn không mau đi làm mì trường thọ!”

Cố Bình Sinh đi đến cửa phòng bếp, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bản thân không cần giờ lại trách mình không chăm sóc tốt, nếu không thì đón người về đi!”

Nghe thấy lời này, trên mặt Cố Duật Ninh bỗng có thần thái: “Tiểu Nại, cô đến đón tôi về sao?”

Nại Nại nhìn anh, đáy mắt có men say mê ly: “Anh muốn về nhà cùng tôi?”

Cố Duật Ninh gật đầu: “Tôi là của cô.”

Mắt Nại Nại lại đỏ, nhẹ nhàng hít mũi: “Nếu anh là anh ấy thì tốt biết bao.”

“Tiểu Nại đừng khóc.” Cố Duật Ninh nhẹ nhàng m ơn trớn gương mặt cô, thay cô lau đi giọt lệ bên khóe mắt.

“Tôi không khóc.” Nại Nại sịt sùi, khóe miệng nở nụ cười nhạt: “Hôm nay là sinh nhật anh, vui vẻ lên nhé.”

“Sinh nhật của tôi?”

“Đúng vậy.”

Cố Duật Ninh haong mang trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu, hỏi cô: “Vậy có chuẩn bị quà cho tôi không?”

Nại Nại:.........

Đây là người máy thành tinh đúng không??

“Thật xin lỗi.” Cô áy náy: “Vừa rồi tôi mới.....nhớ ra.”

Cố Duật Ninh cũng không thất vọng, anh cười cười: “Vậy có thể cho tôi làm một việc coi như quà sinh nhật không?”

Nại Nại liên tục gật đầu: “Chuyện này thì có thể.”

“Có lẽ cô sẽ tức giận, nhưng tôi.....”

Vẫn muốn làm như vậy, trong khoảng thời gian này, vẫn luôn nghĩ tới nó.......

Anh còn chưa nói hết câu đã chậm rãi để sát vào mặt cô, môi mỏng khẽ chạm lên cánh môi mềm mại như hoa của cô, thấy cô không né tránh mình, liền nhẹ nhàng đè ép.

Nại Nại mở to mắt, trong đầu hỗn độn, phản ứng cũng chậm chạp.

Cảm giác duy nhất của cô lúc này là......môi anh, thật mềm.

Cố Duật Ninh nhắm mắt, đè cái ót của cô lại, làm sâu thêm nụ hôn này, thẳng đến khi Cố Bình Sinh từ phòng bếp bước ra thì hai người mới vội vàng buông nhau.

Gò má Nại Nại ửng đỏ, hô hấp của Cố Duật Ninh thì hơi dồn dập nhưng vẫn ra vẻ trấn định.

“Mì trường thọ đã nấu xong rồi.” Cố Bình Sinh bưng bát mì đặt lên bàn: “Anh, lại đây nếm thử!”

Cố Duật Ninh liếc nhìn Nại Nại một cái thật sâu, rồi đi tới bàn, ngồi xuống, cầm đũa lên ăn mì.

“Này này! Anh không ước nguyện à?”

Cố Duật Ninh: “Cậu muốn tôi ước nguyện với một bát mì?”

“Không được sao?”

“Có hơi vô nghĩa, sao không mua bánh kem?”

“Đã trễ lắm rồi, em đi đâu mua bánh kem cho anh chứ? Có mì sợi đã không tệ rồi.”

Cố Duật Ninh lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nhưng vẫn tiếp tục ăn mì.

Cố Bình Sinh khoanh tay, tìm tòi nghiên cứu nhìn gương mặt của Cố Duật Ninh: “Em phát hiện anh càng ngày càng giống anh trai em, đặc biệt là cái miệng độc kia.”

Nại Nại che đôi môi hơi sưng đỏ, nửa ngày không có phản ứng.

Lại đang nằm mơ sao?

Cố Bình Sinh nhìn dáng vẻ mơ màng của Nại Nại, nói: “Tiểu Nại, hiện tại đã khuya rồi, buổi tối em ở lại đây đi, anh cho người thu dọn phòng.”

“Không cần.” Cố Duật Ninh nhàn nhạt nói: “Ngủ phòng tôi.”

“Hả??”

“Buổi tối tôi sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông, ngồi là được, giường kia không dùng đến.”

Cố Bình Sinh: “Vậy anh phải hỏi Tiểu Nại có nguyện ý ở cùng phòng với anh không chứ.”

Cố Duật Ninh nhìn Nại Nại, đôi mắt đầy chờ mong: “Tiểu Nại, ngủ phòng tôi, tôi chăm sóc cô.”

Nại Nại mơ mang nghiêng nghiêng ngả ngả trên sô pha, nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, hỏi: “Anh chăm sóc tôi như thế nào?”

“Như thế nào cũng được, tôi có thể hát ru cô ngủ, cũng có thể kể chuyện cho cô nghe, ôm cô đi ngủ, nếu cô muốn......còn có rất nhiều, tôi có một hình thức người máy người yêu.”

Cố Bình Sinh: “Stop stop stop! Tại sao em cảm thấy anh đang mời gọi nhỉ!”

Cố Duật Ninh: “Tôi không mời gọi, nhưng tôi sẽ học.”

Cố Bình Sinh:.......

Nại Nại bật cười ha ha: “Được nha, vậy tôi sẽ ngủ cùng anh Trường Sinh.”

Cố Bình Sinhd đỡ trán: “Được rồi, nam nữ trưởng thành, tôi mặc kệ hai người đấy. sáng hôm sau đừng hối hận là được.”

.......

Nại Nại từ phòng tắm đi ra, Cố Duật Ninh đang ngồi ở mép giường ngủ đông, tay trái đặt trên đùi, ngón áp út vô thức cong lên.

Nại Nại nhìn sợi dây sạc từ hông anh, hỏi: “Anh đang nạp điện sao?”

“Ừ.” Cố Duật Ninh mở to mắt, rút một đầu dây sạc: “Đã nạp xong, đêm nay có thể sử dụng suốt một đêm.”

Nại Nại:.....

Quái quái sao ấy.

Cô ngồi xuống đầu giường, ôm gối nhìn anh: “Aiz, vừa nãy.....vì sao anh lại hôn tôi? Người máy cũng muốn hôn môi sao?”

Cố Duật Ninh quay đầu nhìn cô: “Bởi vì tôi cảm thấy......cô muốn tôi hôn cô.”

Nại Nại cười: “Anh còn có thể đọc được suy nghĩ của tôi sao?”

Cố Duật Ninh: “Tôi cảm thấy k1ch thích tố trong cơ thể giống cái của cô tăng cao, điều này chứng tỏ cô cực kỳ muốn....”

“Dừng!” Nại Nại biết anh muốn nói hai chữ gì, “Lập tức dừng lại, không cho phép phân tích tôi!”

Cố Duật Ninh cười cười: “Được.”

Nại Nại tắt đèn, đắp cái chăn đơn lên người, ngủ thành một tòa núi nhỏ: “Anh tự tìm nơi nghỉ nhé, mặc kệ anh, ngủ ngon.”

“Được.”

Cố Duật Ninh nằm xuống cạnh cô, sau đó duỗi tay ôm cả người cô vào lòng mình.

Nại Nại:.......

“Xin hỏi, hiện tại anh đang làm gì  thế?”

Cố Duật Ninh: “Cô bảo tôi tìm chỗ ngủ.”

“Là tìm chỗ ngủ chứ không phải ôm tôi ngủ.”

Anh cọ cọ ở cổ cô: “Tôi là người máy bạn trai.”

“Cho nên?”

“Cho nên, tôi sẽ làm chuyện mà bạn trai nên làm.”

Nại Nại:.......

“Tôi có uống rượu, nên đừng có dụ dỗ tôi.” Cô nói: “Anh có gương mặt của người tôi thích nên tôi sẽ không kiềm chế bản thân được đâu.”

Cố Duật Ninh: “Cầu mà không được.”

Nại Nại cong môi: “Ngủ đi, ngủ ngon.”

Cố Duật Ninh:.......

Vài phút sau, anh khẽ căng chặt thân thể, sợ cô phát hiện dị thường.

**

Buổi sáng, Nại Nại xoa xoa cái trán đi xuống lầu, sau khi say rượu, đầu hơi đau.

Cố Duật Ninh đã dậy từ sớm, ở trong phòng bếp nấu một nối cháo bắp đặc sệt, thấy Nại Nại xuống lầu liền rót cho cô một cốc nước.

Cố Bình Sinh đứng bên cạnh, cười ha hả: “Thế nào, anh trai của anh thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

“Phương diện kia của người máy thế nào?”

Nại Nại:......

Cố Duật Ninh đi tới, xách cổ áo hắn lên rồi kéo ra ngoài.

“Đừng để ý đến cậu ta, một đầu óc màu vàng phế liệu.”

Cố Bình Sinh hét lên: “Ai ai ai, buông ra buông ra, chẳng phải người máy các anh có quy định tuyệt đối không thể tổn thương con người sao!”

“Đúng là có quy định đó.” Cố Duật Ninh nhìn Nại Nại, “Nhưng đây không phải quy định số một của tôi.”

“Vậy quy định số một của anh là gì?”

Cố Duật Ninh nhìn Nại Nại, trong mắt tràn đầy dịu dàng: “Bảo vệ cô ấy, bất cứ quy định nào xung đột với quy định số một thì lấy quy định số một làm chủ.”

“Anh anh anh.......Anh quá không có nguyên tắc!”

Nại Nại nở nụ cười, ngồi xuống trước bàn ăn, lấy muốn thưởng thức cháo bắp.

Cố Bình Sinh chỉnh sửa cổ áo, đi tới: “Chờ lát nữa anh phải đến công ty, em muốn đi đâu anh đưa đi.”

“Đến Nam Sơn đi, hôm nay đoàn phim còn một cảnh quay dã ngoại.”

“Vậy được, chút nữa anh ở nhà chơi một mình nhé.”

Nại Nại vội vàng chỉ trích: “Anh lại để anh ấy ở nhà một mình!”

Cố Bình Sinh bất đắc dĩ nói: “Chỉ có thể làm như vậy thôi, người trong công ty đều biết anh ấy, hiện tại bộ dáng này.....vẫn không thích hợp để nhiều người biết.”

Nại Nại suy nghĩ, nói: “Thế để anh ấy đến đoàn phim với em đi, ở nhà mãi sẽ nhàm chán lắm.”

Cố Bình Sinh nở nụ cười, hỏi Cố Duật Ninh: “Anh, người máy cũng biết chán sao?”

Cố Duật Ninh nhìn Nại Nại, sau đó gật đầu: “Sẽ.”

Cố Bình Sinh: “Thật hay giả?”

Cố Duật Ninh nghiêm túc nói: “Khi giá trị nhàm chán đầy, động cơ sẽ bốc khói.”

Cố Bình Sinh: “.........”

Cố Duật Ninh đến chỗ Nại Nại: “Bởi vậy cần phải ở bên chủ nhân.”

“Cái tên này......càng nhìn càng không thấy giống người máy.” Cố Bình Sinh chỉ vào Cố Duật Ninh, nói với Nại Nại: “Giống anh trai anh đến từng chân tơ kẽ tóc, giống như đúc!”

Tuy Nại Nại đang cười, nhưng không thể không thừa nhận, hiện tại anh hơi khác so với lần đầu tiên gặp mặt.

Người máy bình thường chỉ biết máy móc hoàn thành mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng hình như Cố Duật Ninh.......đang dần dần khôi phục ý thức tự chủ của mình.

Buổi chiều, Nại Nại mang theo Cố Duật Ninh đi vào đoàn phim.

Sau khi xuống xe, cô đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm cho anh, ngụy trang một chút, người từng biết mặt cũng sẽ khó nhận ra.

Cố Duật Ninh nghe lời Nại Nại, ngoan ngoãn ngồi trên ghế yên lặng xem cô đóng phim.

Một phân cảnh này, vừa khéo là lúc nam nữ chính diễn tình cảm ở bên hồ.

Nam chính nắm tay nữ chính, hai người đi dạo bên bờ hồ, nói lời âu yếm ngọt ngấy, hai người dựa sát vào nhau ngắm nhìn hoa sen trong hồ, hành động cử chỉ rất thân mật.

Cố Duật Ninh mặt không cảm xúc nhìn hai người, trong con ngươi cũng khẽ gợn sóng.

Bỗng dưng khó chịu.

Biết là đóng phim, nhưng gã đàn ông kia cứ nắm tay cô, thỉnh thoảng còn ôm vai cô, đợi lát nữa không biết có thể phát sinh chuyện quá đáng hơn không.....

Bên cạnh có một trợ lý nhỏ của các diễn viên khác đi đến chỗ anh, muốn tâm sự với anh nhưng lại bị gương mặt lạnh băng dọa lui.

Cố Duật Ninh siết chặt hai bàn tay.

.........

Theo sự phát triển của cốt truyện, đến thời điểm tình cảm nam nữ chính ấp ủ đến lúc ngọt ngòa nhất thì nam chủ sẽ nhẹ nhàng vén tóc mai của nữ chủ, chuẩn bị hôm lên má cô.

Đúng lúc này, một bóng dáng đột nhiên xông vào ống kính, đẩy mạnh nam diễn viên ra, bảo vệ Nại Nại phía sau mình.

Nam diễn viên vì lực đẩy mạnh mẽ của anh nên ngã vào trong hồ, may là mặt hồ có vòng bảo hộ vây lại, nhưng mà cái mông vẫn bị ngã đau.

Hắn chỉ vào Cố Duật Ninh: “Nại Nại, trợ lý của cô muốn làm gì đó!”

Nại Nại cũng không hiểu, nhìn Cố Duật Ninh: “Anh.....anh làm sao vậy?”

Các cơ trên mặt Cố Duật Ninh khẽ giật, nhìn ra giá trị tức giận đã chạy đầy.

Anh không nói một lời, kéo Nại Nại nhanh chóng rời khỏi phim trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play