Giữa trưa, tổ chương trình thu xếp cho mọi người ngồi cano lướt trên mặt biển xanh để đến một hòn đảo nhỏ xinh đẹp.
Hòn đảo nhỏ này có rất nhiều kiến trúc thời Trung cổ, nhìn qua giống như nơi mà những bộ phim nước ngoài hay lấy cảnh.
Trên đảo có lâu đài, theo phong cách châu Âu, còn có tường thành và trang phục châu Âu cho cả nhóm diễn viên quần chúng.
Mọi người đi vào tòa thành nhỏ rất có phong tình dị vực này, tương thanh bao quanh, một diễn viên quần chúng mặc áo choàng ma pháp màu đen đi tới nói với mọi người: “Hỡi những người từ bên ngoài đến kia, hiện tại các ngươi đã bị giam lãnh thổ vương quốc chúng ta, hiện tại đảo nhỏ đã bị ác long chiếm cứ, chỉ có các ngươi hợp lực gi.ết ch.ết ác long, giải cứu công chúa bị nó cầm tù thì mới có thể thuận lợi ra khỏi nơi đây.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cho nên....đây là muốn chơi trò sắm vai nhân vật?
Tổ chương trình các người cũng bày vẽ quá đó.
“Đến đây nào, hiện tại chọn thẻ bài thân phận.” Pháp sư áo choàng đen lấy mấy tấm thẻ bài ra, đặt chúng lên chiếc bàn gỗ.
Mọi người lựa chọn thẻ bài thân phận, Nại Nại chọn trúng bài kỵ sĩ, Phạm Mộ Văn chọn công chúa được kỵ sĩ cứu vớt, Cố Duật Ninh chọn trúng thẻ bài quốc vương, bài Diệp Tư Trà chọn chính là yêu hậu mê hoặc quốc vương.
Nại Nại quay đầu hỏi người của đoàn phim: “Các người không có cố định thẻ bài nhân vật cp sao? Bổn kỵ sĩ không muốn cứu công chúa kia đâu."
Cố Duật Ninh cũng có chút ghét bỏ mà cách xa yêu hậu Diệp Tư Trà giương nanh múa vuốt: “Bổn quốc vương cũng không muốn bị yêu hậu này mê hoặc.”
Anh trai nhiếp ảnh ngay thẳng nói: “Gameshow của chúng ta không có nội tình gì, bốc trúng thẻ bài thân phận nào thì diễn nhân vật đó.”
Ác long – Boss cuối bị Nhan Tống bốc trúng, mà Nhiễm Vị Ương bốc phải nữ vu mị hoặc kỵ sĩ trong rừng.
Trước tiên sẽ tóm tắt điểm quan trọng, quốc vương bị yêu hậu mê hoặc, hiến tế công chúa cho ác long, ác long cầm tù công chúa trên đỉnh tháp cao ở ngọn núi lửa. Kỵ sĩ nhận ủy thác của quốc vương, nhiều lần trải qua nguy hiểm đến tính mạng, cuối cùng cứu được công chúa.
Vì gia tăng cảm giác chân thật cho cốt truyện, mỗi diễn viên đều thay trang phục đặc trưng của nhân vật, sau đó đi theo nhân viên công tác, phân tán đi các hương của phim trường.
Nại Nại mặc trang phục áo giáp kỵ sĩ màu bạc, trên vai treo áo choàng màu đỏ, trong tay cầm một thanh kiếm dài, nhìn qua trông rất hiên ngang, vừa soái vừa ngầu, dẫn tới không ít du khách vây xem, muốn chụp ảnh với cô.
Nại Nại cũng ra chút sức, phất tay, pose dáng, còn chụp ảnh chung với họ.
Mãi cho đến khi chị gái biên đạo xách cô vào trong đại điện kim bích huy hoàng của lâu đài, cưỡng chế đi vào cốt truyện.
Trong điện, Cố Duật Ninh ngồi nghiêng người trên vương tọa, sắc mặt tái nhợt, thân hình lười biếng, khóe mắt khẽ nhếch, ánh mắt mê ly làm cho người nào nhìn vào cũng cảm thấy như bị trúng mê thuật.
Kỹ thuật diễn của anh Trường Sinh thật là bất phàm, dù đang ở trong hoàn cảnh kịch đơn sơ này cũng có thể diễn ra cảm giác sử thi.
Không chỉ Nại Nại mắt sáng lấp lánh, ngay cả người phụ trách sắm vai yêu hậu mê hoặc anh – Diệp Tư Trà cũng mặt hoa si ngắm nhìn.
Đệch! Rốt cuộc là ai dụ hoặc ai?? Quốc vương khuynh quốc khuynh thành này bất cứ yêu hậu nào rồi cũng biến thành thiếu nữ thẹn thùng, cầm lòng không được!
Nại Nại vừa vào điện đã bị quốc vương hấp dẫn ánh mắt, không để ý đến bậc cửa, thiếu chút nữa té ngã.
Diễn viên quần chúng bên cạnh vội vàng giữ chặt cô: “Nại kỵ sĩ, ngài cẩn thận chút.”
Cố Duật Ninh lười nhác liếc cô: “Vị kỵ sĩ này thoạt nhìn không đáng tin cậy lắm, ngươi có thế giúp ta cứu công chúa ra sao?”
Nại Nại còn chưa kịp nói, yêu hậu Diệp Tư Trà đã ngã nhào vào lòng Cố Duật Ninh, ngón tay thon dài khẽ vươn, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt anh, làm nũng:
“Quốc vương, ngài đã quên là mình nói hiến tế công chúa, đổi lấy tấm da bảo hộ trắng ngần xinh đẹp của rồng cho thiếp sao? Hiện tại ngài lại vi phạm lời thề của mình, người ta sợ ác lõng sẽ không thuận theo đâu.”
Làn đạn cười muốn điên rồi:
“Ha ha ha ha ha, chị gái xác định phải dùng nước miếng của rồng để làm giáp sao?”
“Diệp Tư Trà chị chính là nhân cơ hội ăn đậu hủ của tam gia đúng không!!!”
“Làm nũng đủ rồi đó! Mau bỏ cái tay trên mặt tam gia ra a a a!”
Tâm tình của làn đạn chính là tâm tình của Nại Nại, cái yêu hậu này lại dám ăn đậu hủ của Cố Duật Ninh, Nại Nại cầm kiếm, tức muốn hộc máu mà chỉ vào Diệp Tư Trà: “Kiếm của ta không chỉ diệt ác long mà ta còn muốn thanh quân trắc! A a a a! Mau bỏ cái tay của ngươi ra!”
Diệp Tư Trà chạy đến bên người Cố Duật Ninh, hô lớn: “Anh anh anh, quốc vương cứu thần thiếp! Thần thiếp sắp chết rồi!”
Cố Duật Ninh mặt không cảm xúc: “Người đâu, bắt con quái vật chim này lại, đưa cho Nại kỵ sĩ làm quà gặp mặt.”
Diệp Tư Trà: “???What?”
Nại Nại nhìn Diệp Tư Trà bị trói gô cổ đứa đến trước mặt mình.
“Nại kỵ sĩ, nàng là của ngươi.” Cố Duật Ninh nhìn Nại Nại: “Tùy ngươi xử trí.”
Diệp Tư Trà: “Này! Quốc vương ngươi cứ như vậy mà bán đứng ái phi của mình sao?”
Khóe mắt Cố Duật Ninh nhướng lên, nhìn Nại Nại, cười nói: “So với ngươi, ta cảm thấy Nại kỵ sĩ càng hợp ý mình hơn.”
Diệp Tư Trà:...
Mọi người:.....
Nại Nại tra kiếm vào vỏ, “Vậy chờ thần cứu công chúa về, thần sẽ làm bạn bên cạnh ngài, ý quốc vương thế nào?”
Cố Duật Ninh: “Được.”
Mọi người:......
Cô mà không nhắc nhở thì bọn tôi sắp quên mất đây là một gameshow tình yêu đó!
Nại Nại tiếp tục nói: “Quốc vương, thần thấy con quái vật chim này với con ác long rất xứng đôi, chúng ta trói nàng lại, đưa cho ác long để đổi lấy công chúa về nhé!”
Cố Duật Ninh: “Ngươi nói cái gì cũng đúng.”
Diệp Tư Trà giả bộ thương tâm: “.....Ngươi chính là một tên quốc vương xấu xa, đê tiện, lúc trước ngươi gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm cũng nói như thế!”
Nại Nại lấy dây thừng tới, trói Diệp Tư Trà lần nữa, Cố Duật Ninh nhắc nhở: “Quái vật chim biết yêu thuật, có lẽ trên đường sẽ chạy trốn, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận.”
Nại Nại: “Không sao! Thần đây có khổn tiên thằng (dây trói tiên, được luyện chế bằng gân rồng), bất cứ yêu tinh ma quỷ nào cũng chế trụ được hết, một con yêu quái chim yếu xìu này không gây ra nổi bọt sóng gì đâu.”
Đám người biên đạo:......Tuy rằng đây là một gameshow tình yêu nhưng các người có thể đừng sửa loạn cốt truyện không?
Nại Nại đẩy yêu hậu ra khỏi lâu đài, rất nhanh, Cố Duật Ninh cũng cưỡi ngựa đuổi tới ――
“Ta không yên tâm, vẫn quyết định đi cùng ngươi.”
Nại Nại kinh hỉ nhìn y, lại có chút khó xử: “Quốc vương, ngài là vua một nước.”
Cố Duật Ninh: “Chờ cứu công chúa ra, ta với ngươi liền cùng nhau đi khắp chân trời góc bể, vui không?”
Nại Nại: “Vui vẻ!”
Diệp Tư Trà xem thường, “Cầu các người đi theo cốt truyện bình thường có được không! Đã nói là sau này kỵ sĩ và công chúa vĩnh viễn ở bên nhau mà! Quốc vương ngài đoạt con rể làm ái phi, ngài bảo công chúa chịu sao được?”
Nhóm biên đạo đã hoàn toàn từ bỏ cốt truyện, các người....chơi vui là được.
Một hàng ba người đi vào trong rừng rậm, nữ vu rừng rậm Nhiễm Vị Ương lên sân khấu. Nghe nói, bất cứ kẻ nào đều không trốn thoát khỏi ảo cảnh mê ly của nữ vu.
Chung quanh bắt đầu xuất hiện làn sương trắng, Nhiễm Vị Ương kéo làn váy dài màu xanh lục chậm rãi đi trừ trong đám sương trắng đó, nói với Nại Nại: “Người từ bên ngoài vào đây, muốn đi qua lãnh địa của ta thì nhất định phải để lại thứ trân quý nhất của mình để trao đổi.”
“Đồ vật trân quý nhất?” Nại Nại theo bản năng mà nghiêng đầu nhìn Cố Duật Ninh.
Làn đạn lại dậy sóng:
“Này, Nại Nại cô mau giải thích đi, ánh mắt kia của cô là có ý gì?”
“Tam gia của chúng tôi là đồ vật sao?”
“Tam gia không phải đồ vật hả?”
.........
Nại Nại đẩy Diệp Tư Trà trong tay ra: “Ta để nàng lại bồi ngươi được không?”
Nhiễm Vị Ương đánh giá Diệp Tư Trà, Diệp Tư Trà sống không còn gì luyến tiếc mà nói: “Ta chỉ là một linh hồn nữ phụ độc ác đã lãnh cơm hộp thôi.”
Nhiễm Vị Ương lắc đầu: “Không, ta không cần nàng, ta muốn soái ca bên cạnh ngươi kìa.”
Cô chỉ vào Cố Duật Ninh: “Đưa hắn cho ta, ta sẽ thả ngươi an toàn rời đi."
Nại Nại:......
Làn đạn lại thổi qua một lần độc thoại nội tâm của Nại Nại: Bạn trai quá tuấn tú, toàn thế giới đều muốn đoạt với tui QAQ.
Nại Nại kiên quyết nói: “Nữ vu rừng rậm ngươi nghĩ cái gì vậy! Quốc vương điện hạ đẹp trai như này, còn lâu ta mới đưa hắn cho ngươi!”
Nhiễm Vị Ương giang hai tay: “Vậy ngươi sẽ vĩnh viễn không cứu được công chúa! Tự mình chọn đi.”
Nại Nại do dự một lát, cuối cùng “đau khổ kịch liệt” nói: “Vậy được rồi, ta không cứu công chúa nữa, hẹn gặp lại.”
Biên đạo:???
Cô quá đáng lắm rồi đó!
Nại Nại nói xong, dắt ngựa quay đầu đi: “Quốc vương điện hạ, chúng ta đi lưu lạc giang hồ nhé?”
Cố Duật Ninh rất dễ tính, mỉm cười nói: “Được.”
Trong tai của Nhiễm Vị Ương truyền đến tiếng của biên đạo: “Thả bọn họ qua đi! Thả bọn họ qua đi!”
Nhiễm Vị Ương: “Xin đợi một chút!”
Nại Nại quay đầu: “Nữ vu còn có gì muốn chỉ giáo?”
Nhiễm Vị Ương bất đắc dĩ lắc đầu mà nói: “Cái đó....vậy ngươi để con quái vật chim kia lại đi, ta cho các ngươi đi.”
Nại Nại vui vẻ giao Diệp Tư Trà cho Nhiễm Vị Ương.
Diệp Tư Trà: “Ai cho phép các ngươi gọi loạn tên ta như vậy!”
........
Trước khi đi, Nại Nại còn gật đầu cảm ơn Nhiễm Vị Ương: “Cảm ơn ngươi.”
Nhiễm Vị Ương ngoan ngoãn nói: “Không cần cảm ơn, chúc các ngươi thành công, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, ác long thực sự rất đang sợ, ngàn vạn lần phải cẩn thận.”
Nại Nại: “Ta sẽ, ngươi để ý mụ yêu hậu này nhé, nàng biết mị hoặc người đó.”
Diệp Tư Trà cạn kiệt sức lực ngồi trên tảng đá cắn kem: “Yên tâm, hiện tại bổn yêu hậu không có hứng thú với kẻ nào cả, chỉ muốn ăn kem.”
Nại nại và Nhiễm Vị Ương đồng thời quay đầu hỏi người quay phim: “Cô ấy lấy kem ăn từ đâu?”
Người quay phim: “Cô ấy hả, là trợ lý của cô ấy mang một cái thùng ướp lạnh đến.”
Các cô gái lập tức từ bỏ cốt truyện, vây quanh Diệp Tư Trà, nhìn chòng chọc vào cây kem trong tay cô nàng:
“A Tư, tôi cũng muốn ăn kem!”
“Cho tôi một que, cho tôi một que!”
Diệp Tư Trà giảo hoạt cười với hai cô: “Tôi còn là quái vật chim không?”
Nại Nại và Nhiễm Vị Ương cùng kêu to: “Ba ba!”
Tổ đạo diễn tử vong tại chỗ........
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT