Đợi cô út vừa khuất sau bức màn phòng khách là Thoại Uyên hỏi Hoàng Phi ngay: "Hai hôm nay anh không sang nhà em là do bệnh sao?"

Sang làm gì? Hoàng Phi buồn cười tự vấn trong lòng. Làm như người yêu thật sự nên phải nhớ nhung không bằng. Anh nhướng mắt nhìn Thoại Uyên: "Em gặp chuyện gì vậy?"

"Anh có thể xin cô út đi ra ngoài với em được không?"

Đấy con nhóc này lại định cho anh ăn dưa bở. May là Hoàng Phi đã biết Thoại Uyên không yêu mình, nếu không lại hiểu lầm cô thích anh nên muốn có không gian riêng. Hoàng Phi đoán cô gặp rắc rối ghê gớm mới cần nói chuyện riêng, nên anh đi vào trong báo cô út rồi mang Thoại Uyên ra ngoài.

Cô út nghe thế không cản mà còn vui sướng. Hai đứa này tình cảm thật thắm thiết. Bà giả vờ bảo Hoàng Phi và Thoại Uyên tranh thủ về sớm ăn cơm, kỳ thực trong bụng còn muốn hai người cứ lang thang cùng nhau, phát triển tình cảm rồi chiều về cũng được.

Thoại Uyên dùng con xe mio của mình chở Hoàng Phi ra quán nước. Hình ảnh anh ngồi sau xe cô trông có chút buồn cười. Gã đàn ông cao 1m8 ngồi cong chân trên chiếc xe tay ga lùn lùn, hai tay không thể ôm người ta, chỉ có thể nắm đuôi xe phía sau vì sợ ngã chỏng vó.

Thật ra Hoàng Phi biết chạy xe máy, tiếc là không có bằng lái nên mới để con nhóc này chở anh. Tướng Thoại Uyên mình dây mảnh khảnh nhưng phải ráng gồng mình tha cục thịt gần bảy mươi ký như anh, khỏi phải nói vất vả cỡ nào.

Xe bò một lúc cũng đến được quán cà phê sân vườn quen thuộc, là địa bàn anh và cô hay tới để bàn chuyện đại sự. Như bao lần Thoại Uyên ngồi đối diện Hoàng Phi và bắt đầu trực tiếp vào đề:

"Từ lúc anh về đến giờ không sang nhà em, nên ngoại em nói anh không yêu em."

"Rồi sao nữa?" Hoàng Phi nhướng mi.

"Ngoại nói sẽ dẹp luôn vụ hôn ước giữa hai nhà kìa." Giọng Thoại Uyên bất an.

"Thế thì em nên mừng, sao lại lo lắng?"

"Nếu dẹp luôn được thì hay biết mấy." Thoại Uyên buồn bực: "Ngoại nói sẽ kiếm người khác cho em."

Bà ngoại la sát của cô đúng là thích gây rối cho con cháu thật. Tự nhiên Hoàng Phi thấy may mắn khi mình không phải cháu trai của bà cụ này. Nội anh thỉnh thoảng trái tính trái nết, nhưng không đến nổi ngang tàng không nói lí và cũng không ép uổng con cháu. Mà thật ra ba tên đực rựa nhà anh có ép chắc cũng không được. Ai bảo Thoại Uyên hiền lành quá làm chi.

"Em không ưa tôi, phá vỡ hôn ước giữa chúng ta rồi gặp người kia biết đâu em lại ưng thì sao?" Hoàng Phi cười cười.

Anh chẳng sầu khi chuyện hôn nhân không thành, trái lại còn cảm thấy may mắn vì từ giờ không còn đối tượng cho nội ép uổng anh nữa. Và anh có thể yên ổn làm việc, rồi kết hôn và sinh con với cô vợ nào đó bên Mỹ.

"Đúng là em không ưa anh. Nhưng em không muốn tiếp xúc với người con trai khác và kết hôn. Anh ở xa, chúng ta sẽ không gặp nhau thường và không cần đóng kịch. Em biết anh không yêu em, vậy mới tốt. Lỡ gặp người khác rủi họ thích thật thì sao?" Thoại Uyên run giọng.

Hoàng Phi muốn cười lớn. Con nhóc này lấy đâu ra tự tin vậy? Sao cô dám chắc người ta vừa gặp đã yêu? Có điều khi nghe Thoại Uyên nói tào lao lẽ ra anh nên phản cảm, nhưng sao anh lại buồn cười và cảm thấy cô có chút đáng yêu và muốn chọc cô nhiều hơn?

Công bằng mà nói Thoại Uyên thật ra rất dễ thương. Khuôn mặt và dáng người cũng không tệ. Bàn tay búp măng của cô chỉ khiến người ta muốn nâng niu. Tính tình lại ngây thơ, dễ gây thiện cảm của người đối diện. Biết đâu gã nào đó gặp sẽ thích cô thật cũng không chừng. Và bà cụ kia sẽ gả cô, lúc đó anh hết cơ hội cà khịa. Tự nhiên nghĩ đến khía cạnh này, Hoàng Phi thấy lòng hơi mất mát.

"Bây giờ em tính sao?"

"Chúng ta tiếp tục đóng giả làm người yêu đi, để ngoại em không dẫn em đi gặp người khác xem mắt. Mắt có bị sao đâu mà cứ phải để người ta xem hoài." Mấy chữ sau Thoại Uyên lầm bầm trong miệng hại Hoàng Phi vất vả nén cười.

Cô nhóc này thật sự thú vị. Anh không hiểu sao cô lại bài xích chuyện hôn nhân. Nếu không thích kết hôn thì yêu chơi cho đời thi vị cũng được. Hà cớ gì Thoại Uyên giống như ghê sợ, làm anh cảm tưởng cô có bệnh chán ghét đàn ông, hoặc đã từng chia tay nhiều mối tình nên sinh tâm lý vặn vẹo.

"Thì em cứ gặp người ta biết đâu em thích họ rồi yêu nhau. Nếu không thích được cũng hợp tác với hắn đóng giả người yêu."

Thoại Uyên nghe vậy phản đối ngay: "Không được đâu, rủi người đó không giống anh, không chịu hợp tác. Với lại anh ta ở Việt Nam, ngày nào ngoại của em cũng bắt đi chơi với anh ta, vậy còn phiền hơn. Anh ở xa, dù sao cũng dễ đối phó hơn. Quan trọng nữa là anh không yêu em, em cũng chẳng yêu anh, như vậy dễ giải quyết hơn."

Mắc gì cô nàng này cứ nhai lại chuyện cô không yêu anh vậy? Đây là muốn nhắc cho anh nhớ mình chẳng có tí cờ gram nào trong mắt cô phải không?

"Nhưng em có hiểu việc đóng vai người yêu cho ngoại em tin chẳng đơn giản không? Sẽ phải có những hành động yêu đương với tôi, em không sợ thiệt thòi sao?" Hoàng Phi cười cười trông hơi đểu cáng.

Thoại Uyên điếc không sợ súng, thay vì suy nghĩ cẩn thận hành động yêu đương cần phải có giữa hai người yêu nhau như thế nào thì lại vô tư: "Chỉ giả vờ thôi mà. Với lại anh có ở đây thường đâu nên không sao. Miễn ngoại em tin và khỏi đẩy em cho người khác là được."

Đúng là một cô nàng ngốc nghếch! Mấy lời nói ngây thơ của cô khiến Hoàng Phi không biết phải bình luận gì. Nhưng anh sẽ không xem chuyện này là quan trọng. Anh chỉ còn hơn 10 ngày ở Việt Nam, rồi sau đó quay lại cuộc sống bận rộn quay cuồng ở Mỹ, sẽ chẳng còn nhớ gì tình huống ngớ ngẩn buồn cười này, nên chẳng hứa hẹn gì với Thoại Uyên.

* * *

Vài ngày sau, hai nhà tổ chức đi chơi biển cuối tuần. Đây là lần đầu tiên Hoàng Phi diện kiến tất cả mọi người trong gia đình Thoại Uyên. Đúng là một nhà toàn phụ nữ nên vô cùng rắc rối. Nhìn cung cách sinh hoạt của họ, Hoàng Phi đã hiểu sao Thoại Uyên hơn hai mươi tuổi đầu mà vẫn còn ngây thơ.

Mấy vị này thật sự xem cô như bé Bo, đứa cháu gọi bằng dì của Thoại Uyên. Nhất cử nhất động của cô đều bị giám sát bởi bà ngoại Diệt Tuyệt. Dì út và mẹ Thoại Uyên dù dễ chịu, nhưng cũng chịu sự khống chế của bà ngoại nên chẳng giúp gì được cho cô, ngoại trừ thỉnh thoảng bao che và cưng chiều khi Thoại Uyên bị áp lực từ phía ngoại.

Chị gái Thoại Khanh lớn hơn Thoại Uyên vài tuổi, đã có gia đình nhưng đổ vỡ nên trưởng thành mạnh mẽ và cũng rất bảo vệ em gái của mình. Cách bảo vệ của chị đôi lúc có hơi thái quá, giống như chỉ cần một phút sơ sẩy không quan tâm thì em gái sẽ bị đàn ông gạt gẫm ngay.

Sống trong tình yêu thương của mọi người nhưng cũng bị giám sát quá chặt, nên Thoại Uyên dù lớn xác vẫn rất trẻ con, thích chống đối ngầm nhưng lại giản đơn trong suy nghĩ. Cô khiến anh dở khóc dở cười. Để chứng minh cho ngoại thấy tình yêu của mình, Thoại Uyên thường giả vờ dính sát anh mỗi khi có mặt bà.

Đương nhiên cô không thuộc kiểu con gái táo bạo, hơn nữa cũng chẳng có tình cảm thật với anh nên chuyện này đúng là quá sức của cô. Mỗi lần tới gần anh, Thoại Uyên đều không quên kéo theo bé Bo. Kết quả là cô khiến anh giống như đang chăm hai đứa con nít.

Có điều tự nhiên bị làm bảo mẫu bất đắc dĩ, lẽ ra anh nên cảm thấy khó chịu. Thế mà hoàn toàn ngược lại. Anh chẳng những không bực mình mà dường như đã nhận mệnh, còn vui vẻ dẫn hai đứa nhỏ đi chơi. Chính Hoàng Phi cũng không thấy được điều bất thường này. Trước giờ anh hiếm khi kiên nhẫn, vậy mà dính đến Thoại Uyên, tính tình anh đã thay đổi.

Bà Hảo cũng nhận ra sự kỳ lạ này của cháu trai. Rõ ràng lúc đầu Hoàng Phi chẳng mặn mà gì khi nghe bà thuyết phục tìm hiểu Thoại Uyên. Vậy mà giờ đi đâu anh cũng kéo theo cô bé. Bà không phân biệt được ai đáng bám ai, chỉ thấy hai người luôn dính sát nhau, thế là trong lòng mặc định tình hình đang tiến triển tốt.

Thực tế thì Hoàng Phi chỉ đang nghĩ hiện tại quá buồn chán. Đi chơi với mấy người già chẳng có gì vui, thôi thì chăm hai đứa con nít dù sao cũng dễ chịu hơn. Nhưng bà ngoại Diệt Tuyệt đúng thật cổ hủ, đồ đi biển của cháu gái gì quá bảo thủ. Thoại Uyên mặc đồ tắm gần như kín bưng.

Dù vậy bộ đồ đoan trang của cô không che được hình thể lý tưởng, đôi chân thẳng tắp trắng hồng hồng. Hoàng Phi đã nhận ra cô nhóc này được trời ưu ái. Khuôn mặt ưa nhìn, làn da không có chỗ nào để chê, giờ lại thêm body chuẩn. Ngày thường trang phục của Thoại Uyên giản đơn, nên anh chẳng để ý. Giờ mới phát hiện con nhóc này đúng là có thể thu hút bướm ong.

Mấy thằng nhóc trạc tuổi Thoại Uyên nãy giờ đi qua đều ngoái đầu nhìn lại. Trong một giây thoáng qua Hoàng Phi cảm thấy đồng tình với bà ngoại Diệt Tuyệt. Cô mặc kín đáo hóa ra lại hay, có thể ngăn chặn những ánh mắt soi mói của mấy gã đàn ông háo sắc. Tự nhiên Hoàng Phi thấy bực bực trong lòng và chỉ muốn kéo Thoại Uyên lên bờ, dẹp luôn vụ tắm biển.

Và cũng không hiểu sao, từ lúc thấy mấy ánh mắt đổ dồn về Thoại Uyên, Hoàng Phi tự nhiên cũng giống chị Thoại Khanh, bắt đầu có khuynh hướng bảo vệ cô quá mức. Giờ không cần Thoại Uyên bám anh, anh cũng dính sát cô như muốn cảnh cáo mấy gã ngoài kia rằng bông hoa này đã có chủ, vui lòng đừng nhìn ngó lung tung. Thoại Uyên lại vô tư, trong thâm tâm chỉ muốn đối phó với ngoại của mình nên mới dính sát Hoàng Phi.

Và cô đã thành công khi dùng chiêu này qua mặt ngoại. Kết thúc chuyến đi biển ngắn ngủi, Diệt Tuyệt sư thái đã không còn nghi ngờ cháu gái đang giả vờ yêu đương nữa. Còn Hoàng Phi cũng chợt ngộ ra hình như anh không cảm thấy chán khi đi chơi với Thoại Uyên. Ít ra không khí giữa hai đứa cực kỳ thoải mái.

Nhưng bà ngoại Diệt Tuyệt của cô cũng không đơn giản. Dường như bà chưa tin tưởng hoàn toàn, nên muốn âm thầm quan sát tình cảm của Hoàng Phi và Thoại Uyên. Cách vài ngày, sư thái lại lôi anh sang nhà ăn cơm. Với tư cách là người yêu của Thoại Uyên nên đương nhiên anh phải ngồi gần cô.

Có điều càng sinh hoạt nhiều với gia đình này, anh mới thấy hết hoàn cảnh tội nghiệp của Thoại Uyên. Cô bị bà ngoại giám sát quá chặt chẽ, con gái phải giữ ý tứ, cử chỉ phải đoan trang. Lúc ăn tuyệt đối không được nghe điện thoại. Mối quan hệ bạn bè cũng bị hạn chế thảm thương.

Hoàng Phi nhớ có hôm đang ăn tối, điện thoại Thoại Uyên để trên bàn bất thình lình reo vang. Cô nhóc lấm lét nhìn bà ngoại không dám nghe, nhưng dường như có việc khẩn nên cắn răng xin xỏ: "Ngoại ơi bạn con gọi có việc gấp, cho con ra ngoài nghe điện thoại rồi vào lại."

"Ngoại đã nói lúc ăn tối không được cầm điện thoại, sao con để ngoài tai lời của ngoại vậy Uyên?"

Dù Hoàng Phi ngồi đó, bà cũng thẳng thắn răn đe cháu gái. Dì út bất bình cho Thoại Uyên nên nhảy vào: "Mẹ khó khăn quá, bạn bè nó có việc gấp mới gọi. Ngày thường bé Uyên có cầm điện thoại để trên bàn ăn đâu."

Hoàng Phi cũng thấy bất nhẫn nhưng không tiện nói gì. Dù sao thì anh cũng chỉ ở vai cháu rể tương lai, tiếng nói cũng chẳng có trọng lượng. Tốt nhất là không nên giương buồm ra biển khi có sóng lớn.

Nhưng qua mấy chuyện này anh mới hiểu sao Thoại Uyên lại sợ ngoại mình đến mức này. Đúng là bà Lan quá khó khăn, lúc nào cũng thích ra lệnh cho người khác và luôn bắt người ta phải làm theo yêu cầu của mình, dù biết nó vô lí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play